Ôn Nhã đương nhiên không rõ, bởi vì trường tiên phản đòn lên Mộ Dung Thiến đều không phải là do nàng, mà là Chu Tước đã âm thầm động tay động chân.
Ai kêu nữ nhân này muốn câu dẫn Thiên Bắc Dạ, hơn nữa còn vu hãm chủ nhân…….
Mà Ôn Nhã kia cũng không phải thứ tốt gì, mà một cơ hội tốt như vậy, sao có thể không ra tay vu oan nàng?
“ Ôn Nhã, ngươi cư nhiên dám đối với ta như vậy!” Mộ Dung Thiến đem tay thả xuống, nhưng khi trông thấy máu tươi đầy trong tay mìn, cả người đều run rẩy lên, phẫn nộ trừng hướng Ôn Nhã, “ Sau khi về đến gia tộc ta nhất định phải nói gia gia biết chuyện này, đến lúc đó Mộ Dung thế gia tuyệt đối không buông tha Ôn gia các ngươi.”
“ Tiểu Thiến, ta….”
Ôn Nhã muốn giải thích cái gì lại không thể nào mở miệng, rốt cuộc vừa rồi xác thật nàng không cẩn thận làm bị thương Mộ Dung Thiến, huống chi trước bao nhiêu con mắt nhìn nàng như vậy, cho dù nàng muốn biện hộ cũng vô dụng.
Cho nên, nghĩ đến đây Ôn Nhã dứt khoát ngậm miệng lại, cái gì cũng đều không nói.
“ Ngươi chờ, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!”
Một câu cuối cùng này, dường như là Mộ Dung Thiến gầm ra.
Hiện giờ chỉ cần nghĩ đến dung nhan mà nàng tự hào đã bị hủy mất, lòng nàng nhịn không được run rẩy lên, tiếp theo sau đó hướng về người Mộ Dung thế gia bên cạnh nói: “ Một đám phế vật vô dụng, còn không đi nhanh theo ta!”
“ Vâng, tiểu thư.”
Đám người kia vội vàng đi theo phía sau Mộ Dung Thiến, nhanh chóng hướng dưới chân núi mà đi.
Nhưng mà, Mộ Dung Thiến còn chưa có rời khỏi ngọn núi, phía sau liền truyền đến một đạo tiếng cười trào phúng: “ Mộ Dung Thiến, đừng quên ngươi thiếu chủ tử nhà ta một ngàn năm trăm vạn đồng vàng! Nếu ngươi quỵt nợ, khẳng định người Ẩn Môn sẽ làm chủ cho chúng ta!”
Trong mắt Sở La đều là ý cười, lần đầu tiên nàng phát hiện hóa ra lừa gạt người khác lại sảng khoái như thế!
Nghe được âm thanh của Sở La phía sau, Mộ Dung Thiến thiếu chút nữa lảo đảo té ngã trên mặt đất, nàng hít sâu một hơi, tốc độ rời đi nhanh hơn.
Rất nhanh liền biến mất trong tầm nhìn của mọi người…..
“ Chúng ta cũng đi.”
Cuối cùng Ôn Nhã nhìn Cố Nhược Vân, phất phất tay, xoay người dẫn theo đệ tử Ôn gia rời đi.
Trước sau các nàng cũng chưa từng quay đầu lại, dùng tốc độ cực nhanh rời đi nơi này.
“ Nếu khảo hạch đã kết thúc, kết quả kia cũng nên công bố,” tả sứ chậm rãi đứng lên, tầm mắt lạnh nhạt nhìn Cố Nhược Vân phía trước, nói, “ Cho dù ngươi thân là quán quân, nhưng đã tiến vào trong Ẩn Môn tuyệt đối không thể gây chuyện thị phi, nói cách khác, cũng không có người bênh vực ngươi! Hơn nữa, ta biết ngươi cùng Mộ Dung thế gia có thù oán, bất quá ngươi thân là quán quân, nàng là đệ tam, đều là người có cơ hội tiến vào Ẩn Môn, ta không hy vọng các ngươi đấu tranh trong nội bộ Ẩn Môn!”
“ Vô luận các ngươi có ân oán thì nên giải quyết ở bên ngoài,” Tả sứ dừng một chút, tiếp tục nói, “ Nếu để ta nhìn thấy các ngươi chiến đấu trong địa bàn Ẩn Môn, cửa Ẩn Môn sẽ vĩnh viễn đóng lại không tiếp nhận các ngươi!”
Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: “ Chỉ cần người khác không trêu chọc ta, ta cũng không đi trêu chọc người khác, nhưng nếu người khác không buông tha ta mà nó, đồng dạng ta cũng sẽ làm nàng không sống tốt.”
Hừ!