Ba ngày sau.
Phía trên quảng trường, người ngồi hết chỗ.
Thiên Nhân trưởng lão liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Nhược Vân từ trong đám người đi tới, muốn nói cái gì đó, lại không biết mở miệng như thế nào, chỉ có thể dùng ánh mắt áy náy để nhìn nàng: “ Cố nha đầu, ngươi đã đến rồi?”
Cố Nhược Vân nhàn nhạt gật gật đầu: “ Ta đối với thánh thú của Ẩn Môn cũng có tò mò rất lớn, chỉ là không biết lúc này muốn đạt được truyền thừa, phải nỗ lực trả giá thành cái dạng gì?”
“ Cái này…….” Thiên Nhân trưởng lão ngượng ngùng cười hai tiếng, “ Cố nha đầu, thánh thú Ẩn Môn không giống với linh thú, cùng hắn nói chuyện tương đối khó khăn, hiện giờ trên tất cả địa lục, có thể cùng thánh thú nói chuyện chỉ có một người chính là thánh nữ, nếu ngươi có thể thành công nói chuyện cùng thánh thú, truyền thừa lần này chính là của ngươi.”
Cố Nhược Vân cười cười, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là trong tầm mắt đạm mạc kia nhiễm lên một tia hỗn loạn, ánh mắt suy nghĩ nhìn về phía xa.
Thời điểm Thiên Nhân trưởng lão muốn mở miệng nói chuyện, một âm thanh ưu nhã bỗng nhiên vang lên bên cạnh, kéo tầm mắt hắn trở lại, cũng làm hắn nhịn không được nhíu nhíu mày.
“ Thiên Nhân trưởng lão, không biết ngươi còn nhớ ta không? Ngày đầu tiến ta tới Ẩn Môn ngươi liền gọi tả sứ dẫn ta đi gặp ngươi.”
Thiên Nhân trưởng lão gắt gao cau mày, ánh mắt dừng trên khuôn mặt mỹ lệ kia của Ôn Nhã, thật lâu sau hắn mới bừng tỉnh đại ngộ nói một câu: “ Nga~, ta nhớ rõ ngươi, nha đầu Ôn gia, lúc ấy ngươi còn giả mạo Cố Nhược Vân, thiếu chút nữa làm ta nhận sai người.”
Tươi cười Ôn Nhã bỗng nhiên cứng lại.
Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, Thiên Nhân trưởng lão ở trước công chúng đem chuyện này nói ra, hơn nữa, lúc ấy cũng không phải nàng cố ý giả mạo Cố Nhược Vân, mà chính là lão già này nhận sai người, nhận nhầm nàng thành Cố Nhược Vân.