Mắt thấy Mộc Anh sắp sửa đi lên lôi đài, Cố Nhược Vân ở phía sau quát nhẹ một tiếng.
Mộc Anh ngẩn ra một chút, chần chừ quay đầu: ” Cố cô nương, còn có chuyện gì sao?”
Dưới tầm mắt của mọi người, Cố Nhược Vân chậm rãi đi đến bên cạnh Mộc Anh, đem một viên đan dược nhét vào lòng bàn tay hắn: ” Ngươi ở trên lôi đài, chắc chắn Tô Lâm sẽ không dễ dàng để ngươi nhận thua, ngươi cứ cầm đan dược này, vô luận trọng thương như thế nào đều có thể giúp ngươi khôi phục.”
Mộc Anh trịnh trọng gật đầu, giọng nói có chút khàn khàn: ” Cảm ơn…”
Dứt lời, hắn quay đầu, tiếp tục đi về phía lôi đài.
Thời điểm Cố Nhược Vân trở lại bên trong đám người, Đổng Phương có chút khó hiểu hỏi: ” Cố cô nương, vừa rồi ngươi nói gì cùng hắn?”
Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, không có trả lời Đổng Phương, tầm mắt nàng nhìn lên lôi đài, ánh mắt thanh lãnh bình tĩnh không hề gợn sóng.
………….
Trên lôi đài, Mộc Anh gắt gao nắm kiếm trong tay, chậm rãi mở miệng: ” Ta nhận…..”
Tục ngữ nói, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Mộc Anh cũng không có ngu ngốc đến nỗi để Tô Lâm ngược đãi hắn! cho nên, hắn mời vừa lên lôi đài đã tính nhận thua, ai ngờ lời còn chưa nói xong, oanh một tiếng, một cái nắm tay đánh lên ngực hắn, thân thể hắn lập tức bay ra ngoài, ngã phía xa trên lôi đài.
Không thể không nói, lực đạo Tô Lâm nắm giữ rất tốt, đã làm Mộc Anh thân bị trọng thương nhưng cũng không có đánh hắn rơi xuống lôi đài.
Bởi vì nếu hắn rới xuống lôi đài, kết quả cũng giống như chính Mộc Anh nhận thua, nàng liền không thể ngược đãi đối phương!
” nếu ngươi bất hạnh chết trên lôi đài, cũng không nên trách ta, muốn trách thì trách Cố Nhược Vân! chính là nàng hại ngươi!” Tô Lâm đi đến bên cạnh Mộc Anh, một chân hung hăng đạp lên yết hầu của hắn, làm hắn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, ” Nếu như ngươi không có thường xuyên đi chung với Cố Nhược Vân, vậy ngươi cũng không phải chết! Nhưng mà, ngươi quá mức ngu xuẩn! Thế nhưng kết bạn với nàng, chẳng lẽ ngươi không biết giữa nơi này có rất nhiều người muốn giết nàng?”
Tô Lâm cười lạnh một tiếng, có chút âm trầm nói: ” Đúng rồi, ngươi hẳn là không biết vì sao người Minh Phủ sẽ giúp đỡ ta, bởi vì ta tương đối hiểu chuyện! Không giống như Cố Nhược Vân, một chút cũng không hiểu biết đạo lý đối nhân xử thế, đến người Minh Phủ cũng dám cự tuyệt, rõ ràng là tìm chết! Cho nên, nàng có chết cũng là đúng tội!”
” khụ khụ!”
Mộc Anh ho khan hai tiếng, nhưng mà âm thanh kia còn nhỏ hơn so với ruồi muỗi, giống như bị nghẹn trong cổ họng.
Giờ phút này, đừng nói là hắn nhận thua, ngay cả nói chuyện cũng rất khó khăn.
Tô Lâm cười lạnh, đột nhiên nàng bắt được cánh tay Mộc Anh, dùng sức uốn, tức khắc một tiếng giòn tan vang lên, chợt nam nhân nằm trên mặt đất sắc mặt tái nhợt liền phát ra một tiếng tâm tê liệt phế.
Nhưng mà, vẫn chưa có kết thúc, chỉ là mới bắt đầu thôi…..
Tô Lâm không ngừng tra tấn Mộc Anh, bắt đầu từ ngón tay hắn, mãi cho đến toàn thân, xương cốt của hắn đều bị vặn gãy đứt đoạn, sau đó lại tiếp tục bị vặn gãy, vòng đi vòng lại không chút nào ngừng lại! Mộc Anh đau đớn không ngừng phát ra tiếng kêu, sắc mặt tái nhợt giống như người chết.
” Các ngươi có cảm nhận được không, hơi thở trên người Tô Lâm có chút không thích hợp.”
” Không sai, theo lý thuyết, Mộc Anh cũng đã là Siêu Phàm trung kỳ, một chút phản kháng cũng đều không có, huống chi Tô Lâm cũng không dùng vũ khí, Mộc Anh này bị đánh bại cũng quá uất ức đi?”
” ta thấy không phải là Mộc Anh uất ức, mà khẳng định Tô Lâm này đã gặp được kỳ tích gì đó làm cho thực lực của nàng tiến bộ vượt bậc, phỏng chừng ta thấy cho dù Lãnh Thương chiến đấu cùng nàng, cũng không có đường phản kháng, càng miễn đến chuyện đánh bại nàng.”
Mọi người nghị luận sôi nổi thành tiếng, ánh mắt nhìn về Tô Lâm cũng dần dần xảy ra biến hóa.
Nhưng mà, đám người Đổng Phương lại rất nôn nóng, cũng mặc kệ người trên đài có thể nghe được hay không, la lớn: ” Mộc Anh, ngươi mau nhận thua, ngươi không phải là đối thủ nàng, mau nhận thua, đừng cố thể hiện, nhận thua cũng không phải chuyện gì quá mất mặt!”
Phía trên lôi đài.
Mộc Anh nghe được lời nói của đám người Đổng Phương, trên mặt không nhịn được lộ ra một mạt tươi cười chua xót.
Không phải hắn không muốn nhận thua.
Mà thời điểm mỗi khi hắn muốn nói chuyện, Tô Lâm liền tạo cho hắn đau đớn gấp trăm lần! Dưới đau đớn kịch liệt này đến kêu đau còn không thể, làm gì có cơ hội nhận thua? Có lẽ hôm nay, tính mạng của hắn liền chôn vùi tại chỗ này.
” Mộc Anh, ngươi kếu đi, cho dù ngươi kếu nát giọng cũng vô dụng.”