” Vân nhi, ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ điều tra cụ thể Quận Vương,” Thiên Bắc Dạ đem Cố Nhược Vân ôm vào trong ngực, rũ mi cười nhạt: ” Hiện tại trời còn sớm, không bằng chúng ta tiếp tục thêm một phen, như thế nào?”
Lời này vừa rơi xuống, Thiên Bắc Dạ không đợi Cố Nhược Vân trả lời liền hôn lên môi nàng, lại lần nữa hung hăng áp chế nàng xuống….
……….
Thiên Nguyệt đế quốc.
Trong hoàng cung kim bích huy hoàng, hoàng đế Thiên Nguyệt nhíu mày trầm tư, mặt mày lạnh lùng lộ ra vài phần sắc bén.
Thật lâu sau, một đạo tiếng động từ ngoài cửa truyền tới: ” Bẩm báo bệ hạ, Quận Vương gia cầu kiến.”
Nghe tiếng thông báo, hoàng đế Thiên Nguyệt đang nhíu chặt mày lại buông lỏng, nhàn nhạt nói: ” Để hắn tiến vào.”
Vừa dứt lời, nam tử trung niên một thân cẩm y từ ngoài chính điện đi đến, khi hắn nhìn thấy hoàng đế Thiên Nguyệt trước mắt, cung kính củng củng nắm tay nói: ” Khởi bẩm bệ hạ, lần này vi thần tới gặp bệ hạ là có việc muốn thương lượng cùng bệ hạ, còn thỉnh bệ hạ cho tất cả mọi người lui xuống.
Trên khuôn mặt hoàng đế Thiên Nguyệt lạnh lùng mà sắc bén, hắn phất tay, nhàn nhạt nói: ” Các ngươi đều lui xuống đi.”
” Tuân chỉ.”
Nghe vậy, bọn thái giám cung nữ vốn ở trong chính điện đều lui ra ngoài, tức khắc trong đại điện chỉ còn lại hai người là hoàng đế Thiên Nguyệt cùng Quận Vương.
” Quận Vương, hiện tại ở đây đã không có người khác, ngươi có gì cứ nói đừng ngại.”
Hoàng đê Thiên Nguyệt nhìn về phía Quận Vương, giọng nói lãnh đạm.
” Bệ hạ,” Quận Vương cười cười, tươi cười kia lộ ra âm hiểm cùng độc ác, gằn từng chữ một hỏi, ” Ngươi thật sự cam tâm để Minh Phủ khi dễ như vậy? thiếu chủ Minh Phủ làm trò trước mặt ngươi đánh chết Vô Hư trưởng lão, chính là không đem Thiên Nguyệt đế quốc chúng ta để vào mắt! Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nén giận?”
Hoàng đế Thiên Nguyệt sắc mặt cứng đờ, ngữ khí cũng lạnh đi: ” Quận Vương, lời của ngươi có ý tứ gì? Ngươi muốn làm trầm ra tay đối phó thiếu chủ Minh Phủ?”