Edit: kaylee
“Con nuôi?” Cố Nhược Vân sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Tá Thượng Thần: “Khi nào thì nó thành con nuôi của ngươi?”
Tá Thượng Thần chớp mắt hoa đào mắt, mị hoặc cười: “Chính là hiện tại! Tiểu gia hỏa này vĩ đại như thế, làm cho ta nhịn không được muốn thu hắn, cũng tốt chờ sau khi hắn lớn lên dính hào quang của hắn.”
Cố Nhược Vân phì một tiếng bật cười: “Ta thấy ngươi là muốn làm cữu mẫu (mợ) của hắn, đúng không?”
Trong phút chốc, sắc mặt Tá Thượng Thần cứng ngắc, dùng ánh mắt ai oán nhìn Cố Nhược Vân: “Ngươi nói thật làm gì? Ta muốn như vậy, nhưng mà tiểu tử Cố Sanh Tiêu kia hắn không giống với ta, hắn thích là nữ nhân!”
“Tốt lắm, ta muốn tiếp tục bắt đầu tu luyện,” Cố Nhược Vân nhếch khóe môi một cái: “Tiểu gia hỏa này vừa sinh ra, không rời đi đồ ăn! Chỉ là ta không có thời gian nuôi nấng hắn, cũng may đan dược trong tay ta tương đối nhiều, dùng những đan dược đó cũng đủ thỏa mãn hắn.”
Nói xong lời này, Cố Nhược Vân lấy ra một bình sứ từ trong Thượng Cổ Thần Tháp, quăng cho Tá Thượng Thần.
“Một viên có thể đủ dùng một ngày, sau khi dùng hết, ta lại cho ngươi.”
“Được.”
Tá Thượng Thần khẽ gật đầu: “Tiểu gia hỏa này giao cho ta, ngươi yên tâm tu luyện, ta sẽ không để cho hắn bị đói.”
Có một câu cam đoan này, Cố Nhược Vân yên tâm nhắm đôi mắt lại, tiếp tục bắt đầu tu luyện ——
Xuân đi thu đến, năm qua năm.
Ngay tại sau khi Tiểu Tầm Nhi sinh ra, lại qua thời gian hai năm, ở trong hai năm này, Tá Thượng Thần tận chức tận trách chăm sóc Tiểu Tầm Nhi, cũng không để cho hắn quấy rầy đến Cố Nhược Vân.
Ầm!
Đột nhiên, một gió lốc cường đại từ trên người Cố Nhược Vân mạnh mẽ xuất hiện ra, chính lấy khí thế phô thiên cái địa trào ra bên ngoài. Nhưng mà, bởi vì Thiên Bắc Dạ bố trí bình chướng này, cách cản khí thế của nàng ở trong trận pháp.
Cũng bởi vậy, cũng không có người phát hiện một màn nàng đang đột phá…
“Cha nuôi, mẫu thân nàng là như thế nào?”
Chỗ không xa, Tá Thượng Thần mặc xiêm y màu hồng đào không chuyển mắt nhìn chằm chằm bên trong Cố Nhược Vân đột phá phía trước, mà trong tay hắn, nắm một vị nãi oa nhi phấn điêu ngọc trác.
Nãi oa nhi ước chừng hai tuổi, đôi con ngươi đen sáng ngời tò mò nhìn Cố Nhược Vân, mái tóc bạch kim dài khẽ bay ở trong gió, trên khuôn mặt đáng yêu tràn đầy chờ mong, càng nhiều hơn chính là ủy khuất phải chịu trong hai năm này!
Không sai, chính là ủy khuất!
Tiểu Tầm Nhi khác với đứa nhỏ hai tuổi bình thường, hắn bảy tháng đã có thể đi, mười hai tháng đã mồm miệng rõ ràng, hiện giờ hai tuổi, hắn càng là suy nghĩ thông minh, không chút kém tiểu nam hài bảy tám tuổi nào.
Chỉ là, đối với đứa nhỏ mà nói, muốn nhất chính là mẫu thân làm bạn…
Tiểu Tầm Nhi thật ủy khuất, mỗi lần hắn muốn tiếp cận Cố Nhược Vân, sẽ bị Tá Thượng Thần ngăn cản, hắn chỉ có thể từ rất xa nhìn chăm chú vào nàng, trời biết, hắn có bao nhiêu muốn tới gần mẫu thân được mẫu thân ôm ấp.
Nhưng mà, hắn cũng hiểu rõ, mình không cách nào hưởng thụ phụ mẫu yêu thương quan tâm giống những đứa nhỏ khác!
Đơn giản là, cha nuôi nhắc đến với hắn, mẫu thân cần nỗ lực tu luyện, đi cứu phụ thân của hắn! Vì vậy bất luận bị bao nhiêu ủy khuất, hắn đều nhịn xuống…
Phía trước, nữ tử khoanh chân mà ngồi chậm rãi mở đôi mắt, ánh mắt thanh lãnh hơi hơi chuyển, lập tức nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ chỗ không xa.
Tiểu Tầm Nhi đứng ở tại chỗ nhìn chăm chú vào Cố Nhược Vân, muốn đi đến bên thân thể của nàng, lại sợ sẽ quấy rầy đến nàng, trong đôi mắt sáng ngời tràn đầy chờ mong, tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.
“Tiểu Tầm Nhi.”