Khóe mắt Bàng Nhiên hung hăng run rẩy vài cái, hắn không nói gì nhìn khuôn mặt vân thanh phong đạm của Cố Nhược Vân, hít vào một hơi thật sâu mới không để cho mình mắng ra tiếng.
Vận khí của người này cũng thật tốt, đầu tiên là có được một con Bạch Hổ Võ Vương trung cấp, hiện tại ngay cả Tuyết Lang cũng đột phá, quả nhiên là người so với người tức chết người!
Sắc mặt của Triệu trưởng lão khẽ biến sau đo lập tức khôi phục bình thường, hừ lạnh một tiếng, hèn mọn nói: “Một con Linh Thú vừa đột phá Võ Vương trung cấp mà thôi, chẳng lẽ còn có thể đánh bại Võ Vương cao cấp? Chính là ánh đèn, cũng dám so sánh ánh sáng với nhật nguyệt, Cố Nhược Vân, ngươi đã muốn chết, ta đây không để ý xử quyết con Linh Thú này xong rồi lại xử quyết ngươi!”
Ầm!
Khí thế ầm ầm bạo phát ra, giống như mưa rền gió dữ thổi quét tới Bao Bao, sau đó thân mình của lão hóa thành tia chớp ngay tại dưới mưa rền gió dữ kia.
Nhưng mà, ở giờ khắc này, trong mắt Bao Bao lộ ra một chút trào phúng.
Không sai, quả thật là trào phúng!
Biểu cảm nhân tính hóa như thế trực tiếp làm cho Triệu trưởng lão tức giận, con Tuyết Lang này đã chết đến nơi vậy mà còn dám kiêu ngạo như thế, quả thực là không để lão vào mắt!
“Đồ cuồng vọng!”
Triệu trưởng lão lạnh lẽo cười, quanh thân nhấc lên một cơn cơn lốc, cả người lão đều bị vây dưới cơn lốc, áo bào trắng bay múa, mặt mày phô trương, lực lượng cường đại xuyên vào trên thân kiếm, đón đầu bổ về phía Bao Bao.
Khóe môi lão chứa tươi cười tàn nhẫn, giống như đã thấy được cảnh tượng con Linh Thú trước mặt này ngã vào trong vũng máu.
Cho dù nó là Võ Vương trung cấp lại như thế nào? Tốt xấu gì bản thân cũng là một gã cường giả cao cấp, chẳng lẽ còn sợ nó hay sao? Con Linh Thú này không muốn sống xuất hiện, hoàn toàn là hành vi tìm chết!
Trong mắt Bàng Phi cũng mang theo tươi cười, giống như nhìn thấy hắn thắng lợi ở trên triều mà phất phất tay, mà bại tướng dưới tay là Hoàng Hậu và Bàng Nhiên này lại quỳ trên mặt đất cầu hắn tha cho bọn họ một mạng.
Nghĩ nghĩ, hắn ‘ha ha’ cười phá lên, nước mắt đều chảy ra, thống khoái muốn rống to ba tiếng.
Nhưng mà, thật hiển nhiên, bốn chữ vui quá hóa buồn này chẳng những xuất hiện ở trên người Lâm Quý Phi, thân là nhi tử của ả, tự nhiên cũng thoát không được………..Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng nghiêm túc chợt truyền đến từ bên ngoài triều đình, làm tiếng cười của hắn nghẹn ở trong cổ họng, lên không được xuống không được, cả khuôn mặt đỏ lên, thiếu chút nữa thì bị nghẹn chết.
“Triệu trưởng lão, ngươi ở trong này làm gì?”
Giọng nói của lão giả lộ ra tức giận và bất mãn, còn có nhiều tiếng chất vấn.
Mọi người quay đầu nhìn lại, thì nhìn thấy một bóng dáng màu xanh phá vỡ hư không, lăng không mà đến, đến bên ngoài triều đình mới chậm rãi đứng xuống, trong con ngươi uy nghiêm mang theo khí phách chân thật đáng tin.
“Lăng không phi hành? Cường giả Võ Hoàng? Trơi ơi, lại có thể là cường giả Võ Hoàng!”
Cường giả Võ Hoàng, chính là người giống như thần linh trong lòng mọi người, cao không thể với, xa không thể kịp như vậy, mà ở trong toàn bộ Huyền Vũ Quốc, cũng chỉ có một người mới có được thực lực như vậy.
Gia chủ Hạ gia, Hạ Chấn Thiên!
Trừ bỏ ông, còn có ai có thể đạt tới thực lực cao như thế?
“Gia………… Gia chủ………….”
Trong nháy mắt nhìn thấy lão giả, thân mình của Triệu trưởng lão run lên, thiếu chút nữa thì không khống chế được thân thể của mình, mà đúng lúc này, Bao chợt bổ nhào về phía trước, lập tức đánh bay lão ra ngoài, ‘phốc’ một tiếng, máu tươi phun ra, đau đến mức lão nhe răng trợn mắt.
“Ngươi còn biết lão phu là gia chủ?”
Hạ lão gia tử phất phất tay áo, uy áp cường đại từ trên người tán phát ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu trưởng lão sắc mặt tái nhợt té trên mặt đất, lạnh giọng nói: “Nói, là ai cho pháp ngươi đến hoàng thất quấy rối?”
Ầm!
Giọng nói của Hạ lão gia tử giống như là một tiếng sấm, nổ vang ngay tại bên tai của Triệu trưởng lão, một khắc kia, giống như có người đánh một chưởng vào ngực của lão, làm cho lão lại miệng phun máu tươi, khuôn mặt già nua trắng bệch không huyết sắc.
Cho dù là Võ Vương cao cấp, đối mặt với uy áp của cường giả Võ Hoàng, cũng không cách nào chống đỡ.