“Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho ta.”
La Âm gật gật đầu, mỉm cười vươn tay của mình ra với La Lỵ: “Ta tên là La Âm, cùng một dòng họ với ngươi, điều này nghĩa là giữa chúng ta có duyên phận, về sau nếu ở Ma Tông gặp chuyện gì, ngươi có thể đi tìm ta.”
Nhìn tươi cười thân cận của La Âm, trong lòng La Lỵ ấm áp, cầm tay của đối phương, cười nhẹ.
“Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn ta,” La Âm phất tay: “Ta làm như vậy cũng là vì Cố Nhược Vân, nếu ngươi muốn cảm ơn ta, thì dùng toàn bộ lực lượng của ngươi trợ giúp nàng.”
La Lỵ hơi hơi chấn động một chút, có chút kinh ngạc nhìn về phía khuôn mặt của La Âm, thật không rõ, vì sao sẽ có nhiều người vì nàng như thế, có lẽ ít hôm nữa sau khi ở chung lâu, mình sẽ biết sức quyến rũ (sức hấp dẫn) của nàng……..
Đợi đến ngày nào đó, có lẽ mình sẽ cũng giống như những người khác, vì nàng mà nguyện ý đi làm bất cứ chuyện gì.
“Cố Nhược Vân, ngươi tính toán ở Ma Tông mấy ngày?”
La Âm ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Nhược Vân, hỏi.
Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: “Ta và tiểu Dạ cần đi Đông Phương thế gia, lập tức đi, La Âm, ta giao La Lỵ cho ngươi.”
“Yên tâm đi, chờ lần sau ngươi trở về, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy một người khác với nàng hiện tại.”
La Âm cười rất là tự tin, ở dưới nhiều điều kiện có lợi như vậy của Ma Tông, nàng tin tưởng, La Lỵ sẽ trưởng thành rất nhanh giống như nàng.
“Vậy ta đây đi trước.”
Cố Nhược Vân không có lại nói thêm cái gì, nàng xoay người về phía huyết y nam tử tóc bạc đứng ở cửa viện chờ nàng, khuôn mặt thanh lệ nâng lên một chút tươi cười: “Tiểu Dạ, chúng ta đi thôi.”
Thiên Bắc Dạ khẽ gật đầu, xoay người đi theo Cố Nhược Vân rời khỏi viện……..
Phía sau, nhìn hai người rời đi Ma Tông, mọi người líu ríu thảo luận, cuối cùng, vẫn là thanh niên vừa rồi bắt chuyện kia cố lấy dũng khí đi đến bên người La Âm, hỏi: “La tiểu thư, vị cô nương vừa rồi là ai? Thế nào mà cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua, nàng tiến vào Ma Tông thế nào?”
La Âm liếc mắt xem thường, khinh bỉ nhìn hắn một cái.
“Nếu ngươi có thể nhìn thấy nàng, vậy ngươi đã trở thành Hộ pháp rồi.”
Tiếng nói vang lên, La Âm không có để ý đến những người này nữa, lôi kéo La Lỵ lập tức đi đến sau điện, lưu lại một đám người vẻ mặt mê mang.
“Vừa rồi La Âm là có ý tứ gì? Nàng nói chỉ có Hộ pháp bọn họ mới có tư cách nhìn thấy vị cô nương vừa rồi kia? Chẳng lẽ chức vị của nàng còn cao hơn cả Hộ pháp? Có phải là Đường chủ Đường nào đó hay không?”
Nghĩ đến đây, mọi người chính là hối hận một lúc lâu, hối hận không có đi lên bắt chuyện, phải biết rằng cô nương kia không chỉ tuổi trẻ mà còn xinh đẹp động lòng người như thế, càng quan trọng hơn là chức vị ở Ma Tông không thấp, nếu có thể đáp lên thuyền này thật là có bao nhiêu tốt đây?
Nhưng mà, nếu La Âm nói cho bọn họ biết Cố Nhược Vân chính là Tông chủ Ma Tông, phỏng chừng rất nhiều người sẽ trực tiếp choáng váng, bởi vì bất kỳ ai cũng đều không nghĩ tới, Tông chủ Ma Tông thần bí sẽ là một thiếu nữ mười mấy tuổi.
Nhưng lại đã từng xuất hiện ở trước mặt bọn họ………..
Ở ngoài sơn mạch, mây mù ít ỏi, Cố Nhược Vân đứng ở giữa tầng mây, áo xanh theo gió mà dương, trong ánh mắt hàm chứa cảm xúc nhàn nhạt.
“Chuyện Hạ gia đã giải quyết, La Lỵ cũng có nơi đi, không biết đến cùng Ngọc nhi hắn ở nơi nào.”
Nhưng mà, từ đầu đến giờ nàng vẫn tin tưởng vững chắc thiếu niên thanh tú ngại ngùng kia còn sống, chỉ cần nàng tiếp tục đi về phía trước, rồi có một ngày sẽ gặp hắn……..
“Tiểu Dạ, chúng ta đi thôi, cũng không biết rốt cuộc Đông Phương thế gia đã xảy ra chuyện gì, mà lúc đó cữu cữu lại đồng ý nói với ta.” (L: quên mất chính xác rồi ~ đổ mồ hôi ~ nhớ là nói là cậu, rồi bảo có thời gian thì đến Đông Phương thế gia ~)
Nói thật, đối với Đông Phương thế gia, nàng không có bao nhiêu cảm tình!
Nhưng đối với cữu cữu giúp mình rất nhiều thứ kia, nàng vẫn là thật thích! Cho dù là vì hắn, lúc này đây, nàng cũng phải đi Đông Phương thế gia một chuyến.