Thành Đông Phương.
Là chỗ ở của Đông Phương thế gia, thành Đông Phương này thật giống Thiên Thành, mà địa vị của Đông Phương thế gia càng giống như địa vị của Hạ gia ở Thiên Thành, trong vòng ngàn thước (1000m) chung quanh toàn bộ thành Đông Phương, đều là địa bàn của Đông Phương thế gia.
Mà ở trong Đông Phương gia tộc, ngươi có thể không biết tên của Đông phương lão gia tử, cũng có thể không biết thiếu chủ hiện giờ của Đông Phương thế gia là ai, nhưng mà có một cái tên chính là không người không biết không người không hiểu.
Đó chính là thiên tài đệ nhất trước kia của Đông Phương thế gia, nữ tử làm mọi người đại lục khiếp sợ, tức thì được Tam Đại Chế Tài tranh đoạt qua, Đông Phương Ngọc!
Nghe nói, Đông Phương Ngọc Đông Phương thế gia chẳng những dung mạo khuynh thành, còn có thiên phú tuyệt hảo! Đáng tiếc, trời đố kỵ hồng nhan, ngay tại sau một đoạn thời gian Đông Phương Ngọc mất tích, đột nhiên truyền lại tin tức nàng đã bỏ mình, tất cả mọi người không biết ngày nào đó Đông Phương gia chủ triệu tập mọi người nói chút gì đó, chỉ biết là sau khi họp xong, trong nháy mắt Đông Phương gia chủ già đi mấy chục tuổi…………
Nhưng mà, từ đầu tới cuối, Đông Phương gia tộc cũng không có dị động (động tĩnh khác lạ) gì, thế cho nên đến bây giờ cũng không người nào biết, lúc trước hại chết Đông Phương Ngọc đến cùng là người phương nào………..
Lúc này, ở ngoài cửa thành thủ vệ sâm nghiêm, thiếu nữ áo xanh ngừng lại, tay vỗ về cằm, ngẩng đầu nhìn cửa thành này khí thế trước mắt, khẽ hếch mày lên: “Gần nhất Đông Phương thế gia đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ngoài cửa thành lại tra nghiêm luật như thế? Mặc kệ như thế nào, chờ ta gặp được cữu cữu rồi lại nói, tiểu Dạ, chúng ta đi thôi.”
Khi nói xong lời này, nàng lập tức cất bước đi về phía cửa thành.
“Hai vị, mời lấy ra lệnh bài chỉ ra thân phận của các ngươi.”
Ngay tại khi Cố Nhược Vân đi vào đến chỗ cửa thành, âm thanh lạnh như băng mà máy móc của Thành quan (quan giữ thành) thủ vệ chậm rãi vang lên, chỉ là, trong phút chốc hắn ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, đáy mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
“Xin hỏi vị cô nương này có phải là Cố tiểu thư hay không?”
Cố Nhược Vân hơi hơi sửng sốt, chợt gật gật đầu: “Không sai, ta đúng là Cố Nhược Vân.”
“Cố tiểu thư, cuối cùng người cũng đến đây,” Thành quan sờ soạng mồ hôi trên trán, trên khuôn mặt lạnh như băng lộ ra một chút tươi cười: “Tiểu nhân là phụng theo mệnh lệnh của thiếu chủ ở đây chờ Cố tiểu thư, Cố tiểu thư đã đến đây, vậy tiểu nhân đây mang Cố tiểu thư đi gặp thiếu chủ.”
Trong khoảng thời gian này, thiếu chủ sớm đã cho mọi người bọn hắn nhìn bức họa của Cố tiểu thư, nếu nàng đến đây không cần tiến hành điều tra, có thể trực tiếp tiến vào thành Đông Phương.
Cho nên, điều này cũng là nguyên nhân hắn liếc mắt một cái là có thể nhận ra đối phương.
Ngay tại lúc Thành quan muốn dẫn Cố Nhược Vân tiến đến gặp Đông Phương Thiếu Trạch, một tiếng vó ngựa truyền đến từ bên cạnh, rồi sau đó phát ra tiếng quát.
Chỉ thấy một nữ Tướng quân mặc áo giáp gắt gao kéo lấy dây cương, áo giáp màu đỏ thẫm, uy phong lẫm lẫm, mày kiếm anh phong, nàng cau chặt mày, con ngươi uy nghiêm quét về phía Thành quan sắp sửa xoay người rời đi, giọng điệu sắc bén nói: “Trương Lập, ngươi có kiểm tra thân phận của bọn họ, còn có soát người hay không?”
Thành quan tên là Trương Lập kia sửng sốt một chút, chi tiết hồi đáp: “Bẩm báo Đông Phương Tướng quân, cô nương này là người thiếu chủ muốn gặp, cho nên thuộc hạ mới cả gan không có soát người đã dẫn bọn họ tiến vào thành Đông Phương.”
“Hừ, Trương Lập, ngươi thật to gan! Đông Phương thế gia đang ở dưới loại tình hình này, vậy mà ngươi còn dám tùy ý dẫn người tiến vào! Hơn nữa còn dùng danh nghĩa của thiếu chủ! Ta là Tướng quân thành Đông Phương, thiếu chủ có mệnh lệnh này, vì sao ta lại không biết? Huống chi, tình hình Đông Phương thế gia nghiêm trọng, chính là thiếu chủ cũng không thể tuẫn tư vũ tệ (vì tình riêng mà làm việc không hợp pháp)! Người tới, tìm ra cho ta hai người kia thân!”