Edit: kaylee
Nơi này là một mảnh sa mạc không người.
Khác với Vân thành, trên không sa mạc này không phải là màu lam tinh thuần, mà là một mảnh màu đỏ, giống như bầu trời đang cháy, đỏ bừng làm nổi bật cả sa mạc, thế cho nên xa xa nhìn lại, một mảnh sa mạc này đều là màu đỏ hoa mỹ.
Nhưng mà, sa mạc này có một cái tên làm cho người ta mao cốt tủng nhiên (lông tóc dựng đứng) —— Tử Vong Chi Hoang! (nơi đất hoang chết chóc)
Ngụ ý, người đi đến Tử Vong Chi Hoang, là cửu tử nhất sinh! Trong chín người thì chỉ có một người có thể thông qua!
Mặc kệ là bão cát đủ cắt người thành dập nát, hay là Hỏa Diễm xà trên Tử Vong Chi Hoang, đều sẽ làm cho người ta bị mất mạng!
Giờ phút này, trên Tử Vong Chi Hoang, một nữ tử áo xanh trẻ tuổi đón gió khó khăn đi từng bước, lqđ nàng nâng tay ngăn cản gió kịch liệt, cát bụi thiếu chút làm người hoa mắt, ngay cả mở đều không mở ra được, nhưng cho dù như thế, nàng cũng không lui lại một bước.
“Nửa năm, ta rời đi Vân thành đã có không sai biệt lắm thời gian nửa năm, chỉ là ở trên Tử Vong Chi Hoang bước đi hơn một tháng, phỏng chừng cũng sắp đi ra nơi này, nhưng mà vận khí của ta coi như không tệ, không có gặp phải bão cát, nếu không mà nói, phỏng chừng không cách nào rời đi nơi này.”
Bão cát của Tử Vong Chi Hoang, cho dù ngươi là một cường giả Võ Tôn, cũng sẽ khiến cho ngươi chết trong nháy mắt!
Nhưng mà cho dù nàng không có gặp phải bão cát, lại gặp phải vô số Hỏa Diễm xà, còn tốt khi Cố Nhược Vân là một Luyện Đan Sư, trước khi đến đã chuẩn bị rất nhiều thuốc giải độc, mới không có chết ở dưới nọc độc của Hỏa Diễm xà.
Nhưng mà, độc của Hỏa Diễm xà có thể giải, gió trong Tử Vong Chi Hoang nhưng lại không cách nào ngăn cản.
Trọng khảo nghiệm thứ nhất của nơi trục xuất, Tử Vong Chi Hoang tự nhiên không thể thoải mái thông qua như thế, lqd mỗi một ngọn gió nơi này đều giống như là một cây đao, mỗi một phân mỗi một giây đều làm cho Cố Nhược Vân có cảm giác thân như đao cắt.
Mà nàng, đã đi ở trong Tử Vong Chi Hoang tròn một tháng!
Ngay tại lúc Cố Nhược Vân khó khăn hành tẩu, bỗng nhiên, phía trước một mảnh biển lửa màu đỏ ánh vào mi mắt, không khí cực nóng ập đến, làm người ta có cảm giác sẽ hòa tan ở dưới độ nóng này.
Trọng khảo nghiệm thứ hai của nơi trục xuất —— biển lửa địa ngục!
Nếu muốn tới nơi trục xuất, sau khi trải qua Tử Vong Chi Hoang, còn cần thông qua biển lửa này, nếu là người có lực ý chí không đủ kiên định hoặc thực lực quá yếu, mới vừa đi vào biển lửa địa ngục sẽ hôi phi yên diệt (tan thành khói bụi).
Cố Nhược Vân hít vào một hơi thật sâu, nói: “Thông qua biển lửa địa ngục này, thì có thể đi vào Băng Sơn Đao Ngục! Khảo nghiệm phía sau một cái càng nguy hiểm hơn một cái, mà muốn tới nơi trục xuất, nhất định phải trải qua những thứ này —— “
Nghĩ đến đây, nàng nâng lên khuôn mặt thanh tú kia, trong ánh mắt lóng lánh ánh sáng kiên định.
Những năm gần đây vẫn luôn là tiểu Dạ trả giá vì nàng, mà lúc này đây, bất luận đối mặt với bao nhiêu thống khổ và tra tấn, nàng đều phải tiếp tục kiên trì!
… ……..
Bên trong một mảnh rừng rậm, nữ tử cả người đều là máu thất tha thất thểu đi đến phía trước, hình như thân thể của nàng đã đến cực hạn llqđ, gần như đứng không vững, nhưng mà cuối cùng nàng vẫn không để cho mình ngã xuống.
“Mười trọng khảo nghiệm, cuối cùng ta cũng xem như là thông qua.”
Không ai biết, mười trọng khảo nghiệm này có bao nhiêu nguy hiểm, cũng không có bất luận kẻ nào biết nàng ở nơi đó lại thừa nhận bao nhiêu thống khổ.
Nếu không phải nghĩ đến Thiên Bắc Dạ còn đang ở bên trong ngủ say, nàng đã sắp buông tha rồi, nhưng mà cuối cùng, nàng vẫn gắng được.
Chà lau máu tươi ở khóe miệng, Cố Nhược Vân muốn tiếp tục đi về phía trước, lại đúng lúc này, một âm thanh đáng khinh truyền đến từ trước mặt, ngăn cản bước chân của nàng.
“Ha ha, không nghĩ tới vận khí của ta tốt như vậy, tuy rằng không có thu hoạch khác, nhưng mà nhặt được một cô bé, chậc chậc, tuy rằng dáng vẻ xấu chút, nhưng mà dáng người cũng không tệ, cô bé, không bằng ngươi đi theo bổn đại gia đi, như thế nào? Ha ha ha!”