Hai mắt Mộ Dung Nhu Nhi chớp động vài cái, vừa định mở miệng, đã bị giọng nói khí phách mà non nớt kia đánh gãy.
“Các ngươi không biết nữ tử này có bao nhiêu ghê tởm đâu, vừa rồi nàng ta nói muốn ta làm luyến đồng (kiểu người yêu nhỏ tuổi ý) của nàng ta, ta không đồng ý, nên nàng ta nói ta không có giáo dưỡng, sau đó muốn đánh ta!”
Biểu cảm phẫn hận và ghê tởm kia không có chút giả bộ nào, làm cho người ta nghe được đều sẽ tin không nghi ngờ.
Hơn nữa, đối phương là một đứa nhỏ mười tuổi, làm sao một đứa nhỏ mười tuổi có thể nói ra lời nói dối như thế.
Vì vậy nghe nói như thế, rất nhiều người đều tức giận rồi!
Thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới, Mộ Dung Nhu Nhi sẽ làm ra loại chuyện này, lại có thể muốn nhận một nam đồng mười tuổi làm luyến đồng, này quả thực chính là biến thái!
“Ngươi nói hưu nói vượn (nói xằng nói bậy)!”
Trên khuôn mặt dịu dàng của Mộ Dung Nhu Nhi tràn đầy tức giận: “Ta chưa từng nói qua loại lời nói này, ngươi vậy mà vu hãm ta!”
“Dám nói không dám thừa nhận, Lục ca ca, mau bảo vệ ta, nữ tử này thật sự rất đáng sợ, nếu các ngươi đến chậm một bước mà nói, khẳng định nàng ta đã mang ta đi rồi, l.q.đ ta không có hứng thú đối với loại nữ nhân làm cho người ta buồn nôn này, không muốn trở thành luyến đồng của nàng ta, à, đúng rồi, nàng ta còn nói nếu ta trở thành luyến đồng của nàng, thì nàng ta sẽ tặng Thiên Linh quả trên tay nàng ta cho ta.”
Dáng vẻ Dạ Nặc sợ hãi, gắt gao cầm lấy ống tay áo của Lục Thiếu Thần, khiếp đảm vươn một đầu nhỏ ra.
Kỳ thực, Lục Thiếu Thần bọn họ chỉ cần nghĩ một chút là biết chuyện này không có khả năng, có Cố Nhược Vân ở chỗ này, bất luận như thế nào, Mộ Dung Nhu Nhi đều không có khả năng mạnh mẽ mang Dạ Nặc đi, nhưng mà hiện tại bọn hắn đã hoàn toàn bị tức giận che mờ ý nghĩ.
Càng quan trọng hơn là, trên tay Mộ Dung Nhu Nhi quả thật có một quả Thiên Linh quả!
Ở trong toàn bộ Mộ Dung thế gia người biết chuyện này cũng chỉ có mấy người mà thôi.
Nhưng mà, Dạ Nặc lại biết, nói cách khác, hắn nói rất có khả năng là sự thật.
“Không, không phải, Lục đại ca, chàng phải tin tưởng ta, làm sao ta có thể……..” Mộ Dung Nhu Nhi kinh hoảng lắc lắc đầu, vội vàng muốn mở miệng giải thích.
Lời của nàng ta còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị giọng nói lạnh lùng của Lục Thiếu Thần đánh gãy.
“Đủ, Mộ Dung Nhu Nhi, ngươi thật sự là càng ngày càng ghê tởm! Đối với một đứa nhỏ mười tuổi, ngươi vậy mà cũng xuống tay được!”
Phanh!
Bước chân của Mộ Dung Nhu Nhi lảo đảo vài bước, nàng ta nhìn vẻ mặt chán ghét của Lục Thiếu Thần, trái tim bị hung hăng xé đau một chút.
Mộ Dung Yên, Cố Nhược Vân, Dạ Nặc!!!
Đều tại bọn hắn!
Nếu không vì bọn hắn, Lục đại ca không thể đối với nàng như vậy!
Những người này đều phải chết! Chỉ khi bọn họ chết, mới có thể tiêu trừ mối hận trong lòng nàng!
Cố Nhược Vân vẫn luôn nhìn chăm chú vào Mộ Dung Nhu Nhi rõ ràng bắt giữ được một chút sát khí từ trong mắt của nàng ta
Nhưng mà nếu đối phương đánh chủ ý tới trên đầu nàng, vậy nàng cũng sẽ không thể ngồi chờ chết!
“Các ngươi đang làm gì!”
Bỗng nhiên, một âm thanh già nua truyền đến từ trong hư không.
Sau khi Mộ Dung Nhu Nhi trông thấy lão giả chậm rãi đi xuống, ánh mắt lập tức sáng ngời, ngay sau đó nước mắt ủy khuất kia lại rơi xuống lần nữa.
“Nhị trưởng lão………”
Giọng nói của nàng ủy ủy khuất khuất, làm người không thể không động dung.
Nhị trưởng lão bất giác đau lòng, bất luận như thế nào, Mộ Dung Nhu Nhi này cũng giống như tôn nữ của lão, có thể nào cho phép nàng ta bị ủy khuất?
“Nhị tiểu thư, cho dù ngươi là người thừa kế gia chủ, nhưng mà tốt xấu gì đại tiểu thư cũng là tỷ tỷ của ngươi, ngươi vì một người ngoài đối đãi với nàng như thế, không sợ sẽ gặp báo ứng?”
Khi nói lời này, tầm mắt của Nhị trưởng lão quét về phía Cố Nhược Vân, đáy mắt mang theo một chút lạnh lùng.