“Bọn họ chặn đường của ta.”
Cố Nhược Vân nhàn nhạt nâng lên con ngươi, giọng điệu vẫn thanh lãnh như cũ, biểu cảm trên mặt nàng giống như là chuyện gì cũng không có xảy ra, lạnh nhạt trước sau như một.
Rồi sau đó, nàng bước đi, cũng không có liếc mắt nhìn những người khác nhiều một, nhẹ bước đi đến phía trước.
Nhìn bóng dáng thanh cao như trúc kia, trong mắt Mộ Dung Yên có chút phức tạp: “Sư huynh, người nói rốt cuộc nàng là người thế nào?”
“Ta cũng không rõ ràng,” Lục Thiếu Thần lắc lắc đầu: “Lúc trước nàng ra tay với Diệp Lâm, hôm nay lại đánh Diệp Phàm, thực sự là bởi vì bọn họ cản đường của nàng sao? Không biết vì sao, l^q’đ tuy rằng thời gian chúng ta ở chung với nàng ngắn ngủi, nhưng mà ta có thể thấy được Cố cô nương cũng không phải là một người lạnh lùng vô tình, ngược lại, nàng rất nặng tình, chính là không dễ dàng nói ra mà thôi.”
Có lẽ là nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp mặt, Mộ Dung Yên có chút xấu hổ cúi đầu: “Sư huynh, có lẽ ta thực làm sai rồi, ngay từ đầu, không nên đối địch với nàng như thế.”
“Yên nhi, tính tình của muội quả thật nên sửa một chút.” Lục Thiếu Thần mỉm cười.
Nha đầu kia, kỳ thực chính là mạnh miệng tâm loạn, cho dù như thế, bình thường lại không ít lần bởi vì tính tình thối này mà gặp phải mầm tai vạ…. ……
“Mộ Dung Yên! ! !”
Trong góc cách đó không xa, Mộ Dung Nhu Nhi ghen tị nhìn chằm chằm Mộ Dung Yên, gắt gao nắm chặt phấn quyền, từng chữ từng câu nói: “Ngươi cho rằng như vậy, ngươi có thể nắm vững Mộ Dung thế gia và Lục đại ca? Ta nói cho ngươi biết, nằm mơ đi! Trong tay của ta còn có một vương bài cuối cùng! Vương bài này, tuyệt đối có thể làm cho ngươi buông tha những thứ đã tới tay.”
Bất kể là Lục Thiếu Thần hay là Mộ Dung thế gia, đều là của ả!
Không có bất luận kẻ nào có thể cướp đi từ trong tay ả!
… ……
Mộ Dung thế gia.
Trong đại viện, Cố Nhược Vân nhìn Lục Thiếu Thần và Mộ Dung Yên đi vào, nhàn nhạt nhíu mày: “Ta tìm các ngươi còn có một chuyện, vừa rồi ở trên đường cái không tiện nói, hiện ở trong này không có người khác, ta có thể nói với các ngươi chuyện này.”
Mộ Dung Yên và Lục Thiếu Thần không có phát hiện, với thực lực của Cố Nhược Vân, sớm đã cảm giác được Mộ Dung Nhu Nhi ẩn ở chỗ tối, nên lúc này nàng mới chờ hai người kia.
Lục Thiếu Thần cười cười: “Cố cô nương, ngươi có chuyện gì cứ nói đừng ngại, chỉ cần ta có thể hỗ trợ, nhất định sẽ giúp ngươi.”
“Ta tìm các ngươi, không phải muốn các ngươi giúp ta,” Trong mắt Cố Nhược Vân hiện lên tia sáng sắc bén: “Mà là, ta muốn giúp các ngươi!”
Lục Thiếu Thần ngẩn ra, cùng Mộ Dung Yên nhìn nhau, mới nhìn về phía Cố Nhược Vân: “Cố cô nương, không biết ngươi nói là…. …….”
“Kỳ thực cũng không có gì, ta muốn thấy lão gia chủ Mộ Dung thế gia, có lẽ ta có thể chữa khỏi cho ông.”
“Cái gì?”
Biểu cảm trên mặt Mộ Dung Yên lập tức biến thành cứng ngắc, đôi mắt trợn rất lớn, kinh ngạc nhìn khuôn mặt thanh tú của Cố Nhược Vân, nàng giống như là nghe được chuyện bất khả tư nghị (l.q.d~ không thể tượng tượng) nào đó, rồi sau đó vẻ mặt cứng ngắc kia dần dần kích động lên, đi lên một phát bắt được tay của Cố Nhược Vân, giờ khắc này, giọng nói của nàng đều run run.
“Ngươi…. … Ngươi nói là sự thật? Gia gia ông…….. Ông có thể chữa khỏi?”
Sở dĩ Diệp gia dám xem thường Mộ Dung thế gia, nguyên nhân, chỉ bởi vì trụ cột của Mộ Dung thế gia bị bệnh, nếu gia gia khỏi hẳn, Diệp Lâm tuyệt đối sẽ không dám làm càn như thế!
Càng quan trọng hơn là, phụ mẫu của nàng đã qua đời, gia gia chính là người thân duy nhất của nàng, nếu có thể cứu ông, làm cho nàng trả giá tất cả, nàng đều cam tâm tình nguyện.
“Không sai, ta có thể cứu ông, chỉ là có một điều kiện tiên quyết.”
Trên mặt Cố Nhược Vân xẹt qua một tia sáng sắc bén, nhàn nhạt cười: “Ta muốn Mộ Dung thế gia, nguyện trung thành ta!”