Từ trong sơn cốc, giọng nói của Cố Nhược Vân vang vọng trong trời đất, vang vọng từng hồi, vòng quanh bên tai, thật lâu không dứt.
Chỉ có ngọn lửa màu tím còn không có tán đi kia tản mát ra ánh sáng tà khí ——
Đúng lúc này, ‘ầm’ một tiếng, trong hỏa diễm màu tím tản mát ra một luồng ánh sáng màu tím, lqd ánh sáng kia quá mức chói mắt, làm cho Cố Nhược Vân cũng nhịn không được ngẩng đầu nhìn lại.
Chậm rãi, ngọn lửa tắt, ở phía trên mặt đất vừa rồi Tử Tà biến mất, một quả trứng bị ánh sáng màu tím vây quanh yên tĩnh nằm ở nơi đó.
“Đó là……. Trứng Phượng Hoàng?”
Tâm Cố Nhược Vân vô cùng căng thẳng, nàng vội vàng bò lên từ trên đất, hai bước đã đi tới trước trứng Phượng Hoàng, ngón tay run nhè nhẹ, nhẹ vỗ về quả trứng Phượng Hoàng hình bầu dục kia.
Phía trên quả trứng kia, khắc rõ một con Phượng Hoàng giương cao cánh, làm cho nước mắt của Cố Nhược Vân dừng không được mà rơi xuống.
“Tử Tà.”
Nàng ngồi xổm xuống, dè dặt cẩn trọng ôm trứng Phượng Hoàng lên, gắt gao dán lên hai gò má, động tác kia vô cùng mềm nhẹ, chỉ sợ không cẩn thận làm vỡ.
“Ta đã rõ vừa rồi ngươi nói là có ý tứ gì, thì ra, ngươi nói dùng một loại phương thức khác làm bạn với ta, l^q’đ chính là như thế.” Giọng nói của Cố Nhược Vân không tự chủ được mang theo kích động: “Nhưng mà, ngươi còn ở, thật tốt, cho dù ngươi không cách nào xuất hiện ở trước mặt của ta…………”
Có lẽ là vì trứng Phượng Hoàng xuất hiện, khiến lệ khí và tức giận trong mắt Cố Nhược Vân từng chút biến mất, nàng nở nụ cười, nụ cười kia không còn điên cuồng vừa rồi, dịu dàng mà kiên định.
“Tử Tà, trước kia luôn là ngươi bảo vệ ta, vậy từ nay về sau, sẽ do ta bảo vệ ngươi, ta sẽ không bao giờ để cho ngươi lâm vào tình cảnh nguy hiểm gì nữa.”
… ……
Trong lăng mộ, quả thực có một cái động khác.
Thiên Thánh xuất hiện quả thật là trùng hợp, chân chính hấp dẫn Cố Nhược Vân, chính là bảo địa (vùng có linh khí dồi dào) tu luyện sau sơn cốc kia.
Ở trong bảo địa này, linh khí vô cùng đầy đủ, Cố Nhược Vân có một loại dự cảm, nếu tu luyện ở loại địa phương này, lqd hơn nữa dùng Tụ Linh đan mà nói, phỏng chừng không đến một năm, nàng có thể tiến lên cảnh giới Võ Tôn.
Cho nên, nàng cũng không trì hoãn, sau khi đưa trứng Phượng Hoàng vào trong Thượng Cổ Thần Tháp, lập tức khoanh chân ngồi ngay tại chỗ, bắt đầu tu luyện.
Tu luyện không có năm tháng.
Một khi võ giả tiến vào trạng thái tu luyện, thì hoàn toàn cảm thụ không được thời gian, vì vậy Cố Nhược Vân chuẩn bị tu luyện, cũng không biết trong khoảng thời gian nàng biến mất này bên ngoài đã xảy ra chuyện rất lớn…. …….
Đầu tiên chính là thế lực Hắc Nham Thành tiến vào lăng mộ thám hiểm, ở trong lộ trình kế tiếp gặp phải vô số nguy hiểm, rất nhiều lần đều kém chút gặp phải nguy hiểm, nhưng mà, lại không có lấy được gì.
Không sai!
Này giống như là một tòa mộ trống! Bên trong một kiện bảo vật cũng không tồn tại.
Các thế lực tổn binh hao tướng, tự nhiên là không cam lòng, muốn đoạt bảo vật từ trong tay Mộ Dung thế gia, nhưng mà lúc trước Mai Tuyết đã đáp ứng, chỉ có thể tạm thời thả người Mộ Dung thế gia về Hắc Nham Thành. Suy nghĩ của bọn họ vốn là không tệ, lee~lqđ sau khi tiến vào Hắc Nham Thành, cam đoan của Mai Tuyết đại nhân cũng mất đi hiệu lực, lúc đó một Mộ Dung thế gia, sao là đối thủ của nhiều thế lực liên hợp?
Nhưng làm người ta không nghĩ tới là, người hội đấu giá Hắc Vân ra mặt!
Nếu nói, ba thế lực lớn ở Hắc Nham Thành là tồn tại đứng đầu, vậy hội đấu giá Hắc Vân có địa vị rất cao ở toàn bộ Bình Nguyên Chi Khâu, căn bản không phải ba thế lực lớn có thể so sánh.
Nhưng Diệp gia cầm đầu phần đông thế lực, cũng không biết vì sao đường đường hội đấu giá Hắc Vân vậy mà sẽ ra mặt nói chuyện vì Mộ Dung thế gia!