– Nha đầu này đích thị là một thiên tài.
Khuôn mặt Dạ Lan lúc này tràn ngập sự tán thưởng.
– Cuối cùng ta cũng đã tìm được một thiên tài thật sự.
Dạ Hành Thiên há hốc mồm kinh ngạc.
– Không phải chứ? Không phải người đã nói thiên tài chân chính là Nặc Nhi sao?
– Là trước đó khi ta chưa nhìn thấy nha đầu này. Dạ Nặc kia tuy thiên phú không tệ, từ nhỏ lại được phụ mẫu cấp bao nhiêu là dược liệu nhưng bây giờ cũng chỉ mới đạt tới Võ Vương mà thôi. Còn nha đầu này đã đạt đến Võ Tôn rồi.
Đúng thật là Dạ Nặc mới mười tuổi đã đạt đến Võ Vương, nhưng tận hai mươi tuổi vẫn chưa thấy khả năng sẽ trở thành Võ Tôn.
Âu cũng là do khi đã đạt đến Võ Vương, việc thăng cấp cao hơn sẽ ngày càng khó khăn. Dù cho việc trở thành Võ Hoàng cũng vô cùng cực khổ, nhưng nếu muốn thăng cấp thành Võ Tôn thì độ khó kia quả thực phải tăng gấp mấy lần.
Bởi vậy cho nên, khi nghe đến có người sánh bằng nhi tử nhà mình thì Dạ Hành Thiên tỏ rõ vẻ kinh ngạc bội phần.
– Một người mới hai mươi tuổi đã là Võ Tôn, rốt cuộc thì nha đầu này là từ phương nào tới mà tài năng lại xuất chúng đến nhường này?
– Thú thật, sau khi trở về Dạ gia, ta cũng đã phái người âm thầm dò xét gia cảnh vị cô nương này. Thế nhưng tất cả lý lịch về nàng lại hoàn toàn trống rỗng, không một ai hay biết nàng từ đâu mà đến. Hơn nữa, ngươi có tin không, lúc ấy chính mắt ta đã trông thấy cảnh tượng kia. Ngươi chắc cũng từng đi qua thành Hắc Nham, bên ngoài thành toàn là đạo tặc. Tên Lang Nha cầm đầu đám đạo tặc là Võ Tôn trung cấp! Ấy vậy mà nha đầu này một thân một mình chiến đấu, chỉ một lần đột phá công lực liền tiêu diệt sạch cả thảy đám đạo tặc kia.
Khuôn mặt Dạ Lan không thể che dấu được sự khâm phục, tựa như không nhìn thấy cũng không để tâm đến ánh mắt đang kinh sợ của Dạ Hành Thiên.
Đám đạo tặc Lang Nha kia thực lực chẳng hề yếu nếu không muốn nói là mạnh, ấy thế mà nàng lại một mình diệt sạch tất cả sao?
Cái này…là muốn nghịch thiên?
– Sau khi tiêu diệt đám đạo tặc Lang Nha kia, nàng lại dùng chính thực lực của mình để thu phục toàn bộ thành Hắc Nham.
Không đợi Dạ Hành Thiên kịp rút lại nỗi kinh sợ của mình, Dạ Lan nói liền một câu trực tiếp khiến hắn há hốc mồm lần nữa.
Lúc ấy, đám đạo tặc Lang Nha đang hoành hành bá đạo như thế vẫn không chiếm được thành Hắc Nham, ấy vậy mà nha đầu này lại khiến cho cả thành Hắc Nham đầu hàng khuất phục? Khó trách, khó trách từ trước đến nay phụ thân luôn nhìn nha đầu hai mươi tuổi này bằng ánh mắt vô cùng thán phục, khen ngợi không dứt.
– Đáng tiếc
Dạ Lan thất vọng thở dài.
– Nếu Cố Nhược Vân đưa ra những yêu cầu khác, ta chắc chắn sẽ đáp ứng cho nàng! Duy chỉ có hoa Địa Ngục là không được! Ta vốn phải dựa vào hoa Địa Ngục để duy trì sinh mệnh, nếu mất đi nó cũng đồng nghĩa là ta dứt duyên sớm với trần gian, ta chết cũng không sao, chỉ là ta không yên lòng về Dạ gia mà thôi. Ngay cả khi ta cố ý mượn sức của nha đầu này, bất kể nàng là thiên tài thì cũng có tác dụng gì? Dạ gia ta không có một Võ Đế chống lưng cũng sẽ nhanh chóng bị kẻ thù thâu tóm mà thôi.
– Phụ thân…
Ánh mắt Dạ Hành Thiên tối sầm lại.
– Nếu ta có khả năng tiếp tục đột phá công lực thì chắc người cũng sẽ không có phiền toái lớn như vậy.
Thế nhưng sau sự kiện kia, hắn đã mất đi khả năng tu luyện năng lực của mình, cả đời chỉ có thể ở Võ Tôn cấp thấp.
Mà Dạ Hành Lâm tư chất lại không được thông minh, căn bản là không có cách nào khởi động được phiến đại lương này.
– Được rồi, chúng ta cứ đi từng bước một ắt sẽ tiến thêm được một bước.
Dạ Lan cười khổ một tiếng.
– Chuyện của hoa Địa Ngục, ta thật sự chịu thua Cố nha đầu này, cho nên ngươi cần nhanh chóng giúp nàng ta tìm tin tức của hoa Địa Ngục.
Cho dù vậy thì Dạ Lan cũng vốn biết chuyện này là vô cùng khó khăn, nhiều điều cản trở.
Năm đó vì đóa hoa Địa Ngục này mà hắn phải thập tử nhất sinh.
Dạ Hành Thiên không nói gì thêm, hắn chỉ biết đấy là mong muốn của phụ thân, bất luận như thế nào đều phải hết lòng thực hiện.
– Đi thôi, ta cho ngươi xem hình dạng của hoa Địa Ngục trước, như thế ngươi mới dễ dàng đi tìm được.