Cuồng phong mù mịt xoay chuyển xung quanh hai người.
Dưới ánh mắt của mọi người, thanh kiếm trong tay Tiên chủ đâm thẳng vào lồng ngực Cố Nhược Vân.
Phốc phốc!
Thanh kiếm kia xuyên qua ngực nàng, nhưng điều kỳ quái chính là, trong nháy mắt đó lại không có máu tươi chảy ra.
Con ngươi Tiên chủ lập tức co rút lại, nhíu mày nhìn thân ảnh trước mặt hắn dần dần biến mất, giống như là bị gió thổi tan.
– Hừ…
Cảm nhận được khí lạnh sau lưng, Tiên chủ hừ lạnh một tiếng, vung kiếm xoay người lại đánh một quyền, phịch một tiếng, Cố Nhược Vân bị lực đạo này phản phệ khiến thân thể nàng lui lại sau một bước, khóe miệng chảy ra một vệt máu.
– Hừ…
Tiên chủ hừ nhẹ, khóe miệng trào phúng:
– Không biết lượng sức!
“Oanh!”
Thân thể hắn lập tức vận chuyển, trước người hắn xuất hiện một nắm đấm khổng lồ đánh về phía Cố Nhược Vân, nắm đấm đó như có sức mạnh hủy thiên diệt địa, khiến trời đất phải ảm đạm.
“Ầm!”
Cố Nhược Vân vội vàng đưa tay lên, dồn chân khí vào cánh tay, tiêu hao khiến cho sắc mặt nàng trắng bệnh…
“Oanh!”
“Rầm rầm rầm!”
Trong lòng Tiên chủ xuất hiện một tia kinh ngạc, không ngờ tới nữ tử trước mắt này có thể chịu được một chưởng này. – Đánh xong rồi chứ?
Cố Nhược Vân lau vệt máu ở khóe môi, mặt không đổi sắc nhìn Tiên chủ, lạnh lùng nói:
– Nếu đánh xong rồi, vậy giờ đến lượt ta!
“Xoát!”
Ngay khi chữ cuối cùng vang lên, nàng liền giơ thanh kiếm trong tay lên, thân kiếm bao phủ bởi một ánh sáng màu trắng, giống như tia sáng ban mai chiếu rọi xuống nhân thế.
“Bùm!”
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, trong thoáng chốc, toàn bộ đất trời xung quanh đều rung động.
Sau đó, một đầu Bạch Long từ trên thân kiếm xuất hiện, phun liệt hỏa về hướng Tiên chủ.
– Linh Khí cao cấp?
Trên khuôn mặt Tiên chủ xuất hiện một tia biến hóa, nhiều hơn chính là sự âm trầm, mắt thấy Bạch Long sắp đến gần mình, thân thể hắn vội vàng lui về sau mấy bước, giơ tay lên cản lại.
– Linh khí cao cấp, vậy mà nữ nhân này lại có Linh khí cao cấp?
– Chỉ có Linh khí cao cấp mới có được Khí Hồn, không nghĩ tới trong tay nàng ta lại có món bảo vật lợi hại như vậy!
– Nếu ta đoán không nhầm, thực lực của Cố Nhược Vân đã đạt tới Võ Tôn cấp thấp!
Một Võ Tôn cấp thấp mới hai mươi tuổi, toàn bộ đại lục này có ai làm được như vậy?
Tất cả mọi người đều chấn kinh, nhưng nhiều hơn chính là sự tiếc nuối.
Nếu nàng có thể nhẫn lại thêm vài năm, nói không chừng khi đó cả đại lục này cũng không ai có thể là đối thủ của nàng nữa. Đáng tiếc nàng quá xúc động, một Võ Tôn cao cấp, nàng sao có thể chống lại chứ.