Đừng xem thường Võ Đế và võ tôn cao cấp khác nhau! Nếu như hắn ta chưa bước ra nửa bước mà nói, cho dù hắn ta vô địch trong cường giả võ tôn cao cấp, vậy nàng cũng không cần lo lắng!
“Vân Nhi…” Cố Sanh Tiêu sửng sốt một lát, hắn ta nhìn bóng dáng nữ tử đi xa, không biết vì sao, lúc này hắn ta lại tin tưởng nàng. Tin tưởng nàng có thể đối phó được lão già đó.
“Tất cả mọi người lui xuống cho ta.” Tiếng nữ tử trong veo mà lạnh lùng chậm rãi vang lên trên chiến trường: “Những người này giao cho ta là đủ rồi.”
Cái gì? Mọi người ngây ngẩn cả người, trong lúc này không thể phục hồi tinh thần lại. Ý của nàng là, nàng muốn một mình khiêu chiến tất cả võ tôn bên phía kẻ địch sao? Nhất là đối diện còn có một người vô địch trong võ tôn!
“Chúng ta lui ra đi.” Tông chủ nhìn Cố Nhược Vân, chỉ huy người trong Linh Tông lùi về phía sau.
Những người khác im lặng một lúc lâu, cuối cùng lựa chọn nghe theo lời Cố Nhược Vân nói, nhất thời trên chiến trường rộng lớn ầm ĩ chỉ còn lại Cố Nhược Vân và cường giả Ma Nhân.
“Ha ha.” Lão già lại cười kỳ lạ, âm âm u u nhìn Cố Nhược Vân: “Tiểu nha đầu, ngươi muốn khiêu chiến với tất cả chúng ta sao? Trong nhóm nhân loại xuất hiện một người không có đầu óc từ lúc nào thế? Xem ra đại lục này vẫn nên do bộ lạc Thiên Linh chúng ta thống trị là tốt nhất.”
Lúc hắn ta nói những lời này, sắc mặt của nữ tử phía dưới luôn không biến sắc, khuôn mặt trong veo mà lạnh lùng. Sau đó dưới ánh mắt của mọi người, bỗng nhiên phía trên bầu trời xuất hiện một cái đỉnh màu tím.
“Đó là cái gì?”
Mọi người nhìn Cố Nhược Vân đầy khó hiểu, thật sự không biết nàng đang làm cái gì. Một cái đỉnh sao. Chẳng lẽ nàng cho rằng một cái đỉnh như vậy có thể giải quyết tất cả mọi chuyện được sao?
Lúc mọi người đang nhìn Cố Nhược Vân đầy nghi hoặc, bỗng nhiên chiếc đỉnh đang nổi lơ lửng trên đầu cô to lên, càng lúc càng to, to lên với tốc độ vô cùng nhanh. Mọi người đều kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, đám Ma Nhân đều ngẩn ra.
Sau đó…“Bụp!” Đột nhiên cái đỉnh bay lên chỗ cao nhất, rồi đập mạnh xuống! Tất cả mặt đất đều bị đập lõm xuống, chiến trường giống như xảy ra động đất run rẩy mãnh liệt. Có một số người không đứng vững, trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất.
Rất nhanh, trời đất khôi phục lại yên ả, Cố Nhược Vân thu Thượng Cổ Thần Tháp lại, chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Kết thúc, đi thôi.”
Kết… Kết thúc rồi sao?
Sau khi nói ra mấy chữ này, trái tim mọi người đều giống như bị thứ gì đó làm chấn động, khó mà hoàn hồn lại.
Một cái đỉnh đè chết toàn bộ kẻ địch sao? Mọi người dùng lực nuốt nước miếng, không thể tin được cảnh mình nhìn thấy.
Ma Nhân làm mọi người đau đầu, cứ chết như vậy sao?
“Nếu lúc chiến đấu với Tiên Địa, nàng lấy cái đỉnh này ra, không biết tiên chủ có cơ hội nói chuyện hay không?”
Không biết là ai nói một câu này, đám người yên tĩnh cũng bùng nổ, tiếng thảo luận vang lên trước nay chưa từng có.
Đương nhiên, bọn họ đều biết Cố Nhược Vân tuyệt đối không thể dùng một cái đỉnh đè chết tiên chủ, bởi vì nhìn thủ đoạn nàng đối phó với tiên chủ, sao nàng có thể để tiên chủ chết dễ dàng như vậy được?
Một đỉnh đè chết bọn họ, quả thực quá tiện nghi rồi!
“Khó trách, khó trách nàng không để Tiên Địa vào mắt, cũng khó trách nàng liều lĩnh diệt Tiên Địa, đó là vì nàng còn một con bài mạnh như vậy chưa lật! Tiêu diệt đám Ma Nhân chỉ trong chớp mắt!”