“An Lâm.”
Kim Đế nhìn phương hướng Cố Nhược Vân rời đi, gắt gao nhăn mày kiếm đẹp mắt kia, lạnh lùng mở miệng.
Nghe vậy, tên nam tử mặc trang phục thị vệ màu đen phía sau hắn cung kính củng quyền, nói: “Bệ hạ, có gì phân phó?”
“Chờ sau khi rời đi nơi này, ngươi đi thăm dò cho bản đế một chút thân phận của nữ tử kia.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
An Lâm tôn kính lên tiếng, mà sau khi phân phó xong, Kim Đế không có lại nói thêm cái gì, chỉ nhìn Cố Nhược Vân đi theo ở bên người Hồng Liên Lĩnh chủ, mày càng nhăn càng chặt.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, luôn cảm thấy ánh mắt của nữ tử kia quá mức quen thuộc, nhưng mà hắn lại biết rõ ràng, mình chưa từng gặp nữ tử này!
Bỗng nhiên, hình như Kim Đế nhớ tới cái gì, lạnh giọng hỏi: “Các ngươi có tìm được tung tích của Y thánh Bạch Trung Thiên không?”
“Bẩm báo bệ hạ.”
Ở sau khi nam nhân này nói xong, tên hộ vệ An Lâm kia củng củng nắm tay, nói: “Gần nhất có vẻ Y thánh Bạch Trung Thiên giống như biến mất, thuộc hạ đã phái rất nhiều người đi tra xét, cũng không thể tra được tin tức của ông ta.”
Ầm!
Một luồng lực lượng cường hãn bộc phát ra từ trên người nam tử, hung hăng đánh trúng ngực của An Lâm, lập tức, thân mình của An Lâm bay ra ngoài, nặng nề ngã ở trên đất, một tia máu tươi tràn ra từ khóe miệng.
Lúc này, rất nhiều người đã xuất phát tới trong Tuyết Sâm, ở cửa vào rừng rậm trống trải, chỉ có mấy người kim bào nam tử.
Bịch bịch!
Lập tức, tất cả thị vệ đều quỳ xuống, cúi đầu không dám liếc mắt nhìn Kim Đế một cái.
“Nhiều ngày như vậy, các ngươi vậy mà còn chưa thể tìm được tung tích của Y thánh Bạch Trung Thiên?” Kim Đế khẽ ngẩng đầu, llêqquýđđôn ánh mắt lãnh liệt như hàn băng, làm cho độ ấm trong Tuyết Sâm vốn đã cực kì rét lạnh lại giảm xuống vài phần, hình như không khí cũng đọng lại ở giờ phút này: “Một người cũng tìm không thấy, bản đế nuôi các ngươi còn có tác dụng gì! Tất cả cút cho bản đế!”
“Bệ hạ,” An Lâm bò lên từ trên đất, vội vàng quỳ gối trước mặt Kim Đế, nói: “Lần này ở trong Tuyết Sâm cực kì nguy hiểm, xin cho thuộc hạ ở chỗ này bảo vệ bệ hạ.”
Vừa dứt lời, một ánh mắt sắc bén lập tức dừng ở trên người An Lâm.
Cả người An Lâm toát ra mồ hôi lạnh, hắn cắn chặt hàm răng, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên một chút.
“Nơi này một mình bản đế là đủ rồi, các ngươi đi tìm tung tích của Bạch Trung Thiên cho ta! Chờ có tin tức của ông ta lại đến bẩm báo bản đế, cút!”
Ầm!
Theo chữ ‘cút’ này vang lên, trên người Kim Đế lại cuồn cuộn khí thế, ‘ầm ầm’ dừng ở trên người bọn thị vệ, chỉ là trong nháy mắt giống như một cơn sóng lớn ném văng tất cả mọi người ra xa mấy thước, đột nhiên hắn không cho bọn họ cơ hội nữa, xoay người lập tức đi vào trong Tuyết Sâm.
“Vân Nhi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm ra Y thánh Bạch Trung Thiên, giết ông ta báo thù cho ngươi!”
Nam tử khẽ rũ mắt xuống, phía trên khuôn mặt tuấn mỹ che kín lãnh liệt, sát khí trên người bắn ra bốn phía, làm cho cả người hắn thoạt nhìn giống như một thanh lợi kiếm, sắc bén mà nguy hiểm.
Nhưng mà, Cố Nhược Vân vừa đến Đông Nhạc đại lục này, còn không biết chuyện đã xảy ra trên đại lục hiện giờ, càng không biết Kim Đế cho rằng sư phụ của nàng – Y thánh Bạch Trung Thiên là cừu địch giết hại nàng, nếu không mà nói, cho dù Kim Đế cũng không tin, nàng cũng sẽ nói ra sự thật.
… …… …
“Ha ha, Hồng Liên Lĩnh chủ, ta nể tình chúng ta quen biết nhiều năm mà khuyên ngươi một câu, ngươi vẫn là tiễn bước nữ nhi của ngươi trước đi, nếu không chỗ sâu trong cánh đồng tuyết này hung hiểm trùng trùng, ta đoán nàng sống không được bao lâu.”
Trong Tuyết Sâm, Dư Hưng Long nhìn Cố Nhược Vân, lại chuyển ánh mắt về phía hồng y nam tử, trào phúng nói.