“Hiện tại chúng ta đây đi chỗ nào?”
Phục hồi tinh thần lại từ trong trầm mặc, Tiểu Tử Tà bĩu môi, hắn chỉ cần nghĩ đến lời nói vô sỉ của Lục Trầm kia, trong lòng lập tức nhịn không được ứa ra lửa giận, một tia sáng tà mị mà lạnh lùng chợt lóe lên trong con ngươi màu tím, mang theo sát khí nồng đậm.
Cố Nhược Vân nhíu mày, chậm rãi đứng lên đi đến ngoài cửa, bên môi của nàng dương lên tươi cười nhàn nhạt, lqd trong con ngươi thanh lãnh xẹt qua một tia sáng không dễ phát hiện.
Nàng không có trả lời lời nói của Tiểu Tử Tà, chỉ là đi thẳng ra khỏi quán trà, đi đến ngã tư đường quen thuộc kia…. ….
… …… …
“Lĩnh chủ, Linh Phong đã trở lại!”
Lúc này, trong Hồng Liên Lĩnh, sau khi nghe được thuộc hạ hội báo, hồng y nam tử nhẹ nhàng nhíu mày, tay cầm bắt chén trà nhưng là không có buông, giọng điệu không nóng không lạnh nói: “Cho hắn đi vào đi.”
“Tuân mệnh, Lĩnh chủ đại nhân.”
Vừa dứt lời, người nọ nghe tiếng lui ra, rất nhanh một hắc y nam tử đi đến từ ngoài phòng, hắn củng củng nắm tay, cung kính nói: “Bẩm báo Lĩnh chủ đại nhân, gần đây thuộc hạ đã tìm hiểu được một tin tức ở trong Đệ Nhất thành.”
“Nói!”
Hồng y nam tử phẩm nước trà, giọng nói vẫn lãnh khốc trước sau như một.
“Thuộc hạ chính tai nghe được từ trong miệng từ trưởng lão Đệ Nhất thành, tiểu thư đã đi từ Tây Linh đại lục tới Đông Nhạc đại lục!”
Tay nắm chặt chén trà của hồng y nam tử có chút căng thẳng, hô hấp cũng nhịn không được dồn dập lên.
“Ngươi nói là sự thật?”
Ở trong toàn bộ Hồng Liên Lĩnh, chỉ có số ít người mới biết được thân phận chân chính của Hồng Liên Lĩnh chủ.
Năm đó, hắn bị người hãm hại, thiếu chút bị mất mạng, nhưng cũng may bên người của hắn có một đám người trung thành và tận tâm, số lượng những người đó không nhiều lắm, chỉ mười người mà thôi, nhưng mà mười người này lại theo hắn từ Tây Linh đại lục đi tới Đông Nhạc đại lục, theo hắn đã trải qua vô số nguy hiểm và đau khổ.
Mà Linh Phong, chính là một người trong những người đó, cũng là hắn hao hết sức chín trâu hai hổ mới xếp vào nằm vùng được trong Đệ Nhất thành!
“Thuộc hạ chính tai nghe được, tuyệt không nói sai.”
Linh Phong cúi đầu, mặt lộ vẻ cung kính trả lời hồng y nam tử.
Trái tim hồng y nam tử run lên, tay nắm chặt chén trà cũng đã dùng lực đạo mạnh hơn, hắn hít vào một hơi thật sâu, cười khổ nói: “Những năm gần đây, ta đắc tội không ít người, vì không để cho những người đó biết thân phận của ta ở Tây Linh đại lục, cũng vì bảo vệ một đôi nhi nữ ở quê hương kia của ta, llêqquýđônn ta mai danh ẩn tích, cho nên, trừ bỏ đám súc sinh Đệ Nhất thành kia ra, không ai biết lai lịch của ta, Linh Phong, lúc trước ta cho ngươi đi nằm vùng trong Đệ Nhất thành, là vì ta hoài nghi Ngọc Nhi ở trong tay những người kia, vốn định tìm hiểu ra tung tích Ngọc Nhi, lại không nghĩ rằng, gián tiếp biết được tin tức của nữ nhi của ta.”
“Nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy cho tới bây giờ ta cũng chưa liếc mắt nhìn qua nàng một cái, thậm chí ngay cả tên cũng không có nghĩ tốt.”
Hồng y nam tử nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, trái tim hung hăng co rút đau đớn lên.
“Ta không biết nàng có hận ta hay không, đúng rồi, Linh Phong, Cố gia đặt cho nữ nhi ta tên gì? Năm đó tuy rằng ta suy nghĩ vô số tên vì nàng, lại ngay cả quyết định cũng không có làm ra đã xảy ra loại chuyện này, nhưng mà, hiện tại nàng đã đến Đông Nhạc đại lục, bất luận như thế nào, ta đây cũng phải tìm được nàng!”
Nghe nói như thế, trong đầu Linh Phong nhớ tới tên lúc các trưởng lão Đệ Nhất thành thương lượng nhắc tới, nói: “Cố Nhược Vân!”
Choang!
Chén trà trong tay hồng y nam tử chậm rãi rơi xuống từ trong bàn tay hắn, rơi trên mặt đất thành những mảnh vụn, lqđ rồi sau đó bóng dáng màu đỏ kia nhanh chóng tới trước mặt Linh Phong, một tay túm ống tay của áo đối phương, sắc mặt đại biến nói: “Vừa rồi ngươi nói cái gì? Thân sinh nữ nhi của ta, tên của nàng là gì?”