-Ngươi không nhận ra ta sao… Thái Huyền?
Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên nhìn những khe nứt lớn hiện lên trên mặt đất.
– Ngươi… ngươi là…
Thanh âm khàn khàn nghi hoặc, tiếp đó dường như đã nhận ra Phong Vân Vô Kỵ, lại mang theo cừu hận cực độ:
– Nhận ra… Làm sao có thể không nhận ra…
“Sạt sạt!”
Bên dưới mặt đất, một cỗ năng lượng hủy diệt khổng lồ bắn ra từ những khe nứt đan xen vào nhau. Tình cảnh mấy chục vạn năm trước lại lần nữa xuất hiện. Cỏ dại, bùn đất, lùm cây… nhanh chóng bị sa hóa với một tốc độ mắt thường khó nhìn thấy được, trong nháy mắt đã hình thành một sa mạc rộng lớn. Từ trung tâm của sa mạc, một luồng sáng rực rỡ bắn ra, nhanh chóng mở rộng về bốn phía, liếc mắt có thể nhìn thấy một làn sóng không gian dập dờn đang cuốn về phía mình..
Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhún chân, thân hình đã nhanh chóng lui về phía sau trăm trượng, nhưng thân ảnh nhàn nhạt trong suốt thì vẫn ở nguyên như cũ.
– Chúng ta cần nói chuyện! Lần này, ta có thành ý đến tìm ngươi…
Phong Vân Vô Kỵ mở miệng nói.
– Nói chuyện… Hừ!
Giọng nói của Thái Huyền từ dưới đất vang lên, hận ý vẫn không giảm:
– Muốn nói chuyện, hãy tiến vào… bằng không, ta sẽ không nghe bất cứ cái gì.
Bên trong lĩnh vực của Thái Huyền, hắn cũng xem như là chúa tể. Người tu luyện Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công, mỗi một lần chết đi công lực lại gia tăng gấp bội. Lần trước, Thái Huyền dường như ngay cả khung xương cũng bị đánh tan, không biết Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công hắn đã luyện đến tầng thứ mấy. Nếu như công lực của hắn lại tăng vọt, công thêm lĩnh vực mà hắn khống chế, đối với Phong Vân Vô Kỵ quả thật có chút uy hiếp.
Đây là điều mà Phong Vân Vô Kỵ lo lắng. Nghe được hận ý không hề che giấu trong lời nói của Thái Huyền, hắn nhanh chóng suy đoán ra hai ý đồ chân chính của đối phương.
Thứ nhất, nếu như mình không tiến vào lĩnh vực của Thái Huyền, chỉ sợ y thật sự sẽ không hề nghe thấy. Cao thủ Thần cấp muốn phong bế lục thức là một chuyện dễ dàng. Truyền nhân của Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công từ trước đến giờ đều là phải là kẻ tầm thường, điểm này từ bản thân hắn có thể khẳng định được. Thái Huyền nếu đã nói như thế, rất có khả năng sẽ làm như vậy, điều này khiến cho mục đích của chuyến đi trở nên không thuận lợi.
Thứ hai, Thái Huyền vẫn chưa thể khôi phục lại được. Hơn nữa kinh nghiệm của lần trước thiếu chút nữa thân chết vẫn còn như mới, trong lòng sợ rằng đối với mình vừa căm hận lại vừa sợ hãi.
Phong Vân Vô Kỵ trầm ngâm một chốc, sau đó ngẩng đầu nói:
– Được rồi!
Hắn vừa dứt lời, làn sóng khổng lồ kia đột nhiên cuốn đến, từ đỉnh đầu chụp xuống. Lần này, Phong Vân Vô Kỵ không hề né tránh, tùy ý để cho lĩnh vực kết giới cuốn mình vào bên trong.
Trước mắt hắn cảnh vật nhanh chóng chuyển hóa, khi nhìn rõ thì lại là một tình cảnh quen thuộc, cát vàng mênh mông không bờ bến tràn ngập trong trời đất…
– Ha ha ha ha…
Một trận cười cuồng dại vang lên, giọng nói của Thái Huyền từ bốn phía phát ra:
– Phong Vân Vô Kỵ, ngươi nói ta không nhận ra ngươi? Ha ha ha… Ta làm sao có thể không nhân ra ngươi? Bổn tọa thiếu chút nữa thịt nát xương tan cũng bởi vì ngươi. Lần trước là bổn tọa tự mình gieo gió gặt bão, cùng với ngươi nói những lời nhảm nhí, cho nên các ngươi có cơ hội ra tay. Lần này các ngươi đã hết hy vọng rồi… Bổn tọa cũng sẽ không động thủ đối phó ngươi… Bổn tọa nhìn ra, công lực của ngươi lại tăng vọt, truyền nhân của Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công quả thật không bình thường… Lần này, ngươi hãy cùng tên tiểu tử Phá Ma kia ở lại nơi này với bổn tọa, cho đến khi trời đất hủy diệt, vũ trụ luân hồi… Ha ha ha… Bổn tọa sẽ không đấu với các ngươi, bổn tọa muốn vây khốn các ngươi trong lĩnh vực của mình cho đến hết đời…
Tiếp đó lại là một trận cười cuồng dại. Áp lực cực độ trong thời gian dài cuối cùng chuyển thành tiếng cười phát tiết ra, hận ý bên trong nồng đậm không tan…
– Chờ một chút…
Phong Vân Vô Kỵ biến sắc, vội vã lên tiếng, nhưng giọng nói của Thái Huyền càng ngày càng nhỏ, đến một chữ cuối cùng thì đã hoàn toàn biến mất.
– Thái Huyền… ra đây, ta tìm ngươi có việc! Ta đã có được Cửu…
“Ầm!” “Ầm!”
Những tiếng nổ thật lớn vang lên. Ở phía xa, cát bụi bốc lên cao mấy ngàn trượng như mây đen che khuất bầu trời. Từ xa xa, một điểm đen nhanh chóng đến gần, không ngừng phát ra từng đạo cột khí đen cuồn cuộn. Mỗi một cột khí đánh vào mặt đất đều bốc lên từng mảng lớn cát bụi, bắn về bốn phía.
– Thái Huyền, ra đây… Mẹ nó! Ngươi có gan thì đi ra cho lão tử!
Một giọng nói như thanh la từ xa xa vang lên, mang theo sự tức giận.
– Thái Huyền, có gan thì hãy đi ra cho ta, chúng ta đối mặt một đấu một! Ngươi là một tên hèn nhát… hỗn đãn…
Bóng đen kia đang quát mắng, bỗng nhiên dường như nhìn thấy được Phong Vân Vô Kỵ, thần sắc giật mình, sau đó quát lên:
– Thái Huyền, tên hỗn đãn ngươi, con mẹ nó, chết đi cho lão tử!
Thân ảnh chợt lóe lên, bóng đen kia đã xuất hiện tại hư không phía trên Phong Vân Vô Kỵ. Hắn hét lớn một tiếng, một quyền mạnh mẽ đánh ra. Trong tiếng ù ù, một đạo khí đen thật lớn từ hai tay của hắn bắn ra, bay thẳng về hướng Phong Vân Vô Kỵ.
Một thân y phục màu đen rách nát, thần sắc tiều tụy, bão cát cũng không thể che giấu được cặp mắt hung ác, đây không phải Phá Ma thì là ai? Mấy chục vạn năm không gặp, khí thế của Phá Ma so với lúc trước càng bá đạo hơn, hiển nhiên đã có tiến bộ. Có điều lúc này khi nhìn thấy Phá Ma, dường như thần trí của hắn có chút mơ hồ, cặp mắt lõm sâu, ẩn ước có một vòng vân màu đen, lóe lên thần sắc điên cuồng.
– Phá Ma, đã lâu không gặp…
Phong Vân Vô Kỵ đứng thẳng trên mặt đất, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Phá Ma, thản nhiên nói. Tiếp đó hai tay của hắn rung lên, ánh sáng chói mắt từ trong cơ thể bỗng bắn ra. Tại nơi sâu nhất của ánh sáng, một đạo sáng trắng hóa thành kiếm hình phá không bay ra, mang theo tiếng rít bắn vào cột khí màu đen đang lao xuống.
“Xoẹt xoẹt!”
Không có tiếng nổ thật lớn, chỉ là những tiếng sắc bén vang lên. Kiếm hình sáng trắng trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ đem cột khí màu đen của Phá Ma cắt thành từng mảnh nhỏ, kiếm khí vẫn không giảm tốc đâm về hướng trước mặt Phá Ma.
Bị kiếm khí sắc bén cắt vào, thần tình của Phá Ma đang chìm trong điên cuồng và hoảng loạn bỗng nhiên chấn động, dường như có chút khôi phục lại. Trên con ngươi của phản chiếu một cự kiếm kinh thiên sáng rực, hắn giật mình kinh hãi, lập tức vung tay lên. Trước người Phá Ma, vô số lằn ranh của không gian trùng điệp giao nhau, kiếm khí hùng hậu đâm vào người hắn lập tức bị bẻ cong, bắn về một phương hướng khác…
Phong Vân Vô Kỵ vung tay áo lên, kiếm khí trong tay bắn ra bỗng nhiên tiêu tán. Hắn nhún chân một cái, thân người đã nhẹ nhàng lên, đứng thẳng trước người Phá Ma, mở miệng nói:
– Phá Ma… đã lâu không gặp…
– Là ngươi?… Phong Vân Vô Kỵ, ngươi lại trở về…
Phá Ma chớp chớp mắt, giống như vừa mới nhận ra Phong Vân Vô Kỵ.
Nhìn thấy tình trạng thảm hại của Phá Ma, Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác miên man, giống như thời gian đảo ngược trở về mấy chục vạn năm trước, vẫn là địa phương này, vẫn là tình cảnh này.
– Ngươi sao… lại trở về…
Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng hỏi. Phá Ma không ngờ lại trở về đây, hơn nữa nhìn một chiêu vừa rồi của hắn, hẳn là đã bước vào Thần cấp.
– Ta?
Phá Ma chỉ vào mình:
– Hừ! Có thù không báo không phải là quân tử. Tên điên Thái Huyền này giam giữ ta nhiều năm như vậy, thù này há có thể không báo? Vốn tưởng rằng ta đã bước vào Thần cấp là có thể hạ nhục hắn một phen, không ngờ hắn lại giở thủ đoạn như vậy như vậy, căn bản không dám đấu với ta.
– Hừ! Những kẻ tu luyện Cửu Chuyển huyền công đều là đồ đáng chết!
Dứt lời, Phá Ma liền oán hận nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Kỵ.
Sắc mặt của Phong Vân Vô Kỵ biến đổi, hừ lạnh một tiếng:
– Phá Ma! Bao nhiêu năm qua, không ngờ ngươi cũng đã đặt chân vào Thần cấp. Chẳng lẽ, dựa vào việc nắm giữ một chút không gian quy tắc đã bắt đầu phát điên rồi?
– Phải? Năm đó một chưởng đánh không chết ngươi, hiện tại chẳng lẽ còn muốn nếm thử?
Phá Ma lạnh lùng nói.
Thần sắc của Phong Vân Vô Kỵ trở nên lạnh lẽo. Phá Ma không nói, hắn thiếu chút nữa đã quên trước kia đã từng bị tên gia hỏa âm hiểm này đánh lén một đòn. Năm đó hắn một mặt giao chiến với Thái Huyền, một mặt còn che chở cho Phá Ma, không nghĩ đến lại bị y đánh lén một đòn. Nếu như không phải hắn phản ứng nhanh, chỉ sợ từ lâu đã biến thành một đống xương khô trong lĩnh vực của Thái Huyền.
– Không giáo huấn ngươi một phen, ngươi lại tưởng là bước vào Thần cấp rồi thì có thể không xme ai ra gì!
Phong Vân Vô Kỵ mặt lạnh như sương, lời vừa dứt, kiếm khí trong cơ thể liền bừng lên. Tiếng kiếm ngân “ông ông” tràn ngập hư không, một đóa kiếm liên thật lớn nửa trong suốt bao bọc cả người hắn lại.
– Ngươi làm trờ gì vậy? Một đóa hoa… Ha ha ha…
Phá Ma ngẩn người nhìn từng phiến kiếm liên nở ra, đột nhiên cười lớn, nhưng rất nhanh tiếng cười của hắn đã phải ngừng lại.
Lấy kiếm liên làm trung tâm, vô số lá kiếm thật lớn trải rộng trong hư không theo một quy luật nhất định. Bên trong kiếm liên, phía sau Phong Vân Vô Kỵ, một bóng người bỗng nhiên sáng rực đứng dậy, sau đó vung tay lên. Lá kiếm trải rộng khắp trời mang theo tiếng rít vù vù hóa thành một cơn lốc lao về hướng Phá Ma.
Phá Ma kinh hãi, lập tức trong nháy mắt đánh ra mấy ngàn quyền về bốn phía. Từng đạo quyền ảnh dày đặc tỏa ra hình thành một ngọn lửa màu đen thật lớn, đem thân thể của hắn bao bọc lại. Từ bên trong ngọn lửa màu đen đó, một quyền ảnh khổng lồ đột ngột bắn ra. Một vết nứt màu đen lan nhanh về phía trước, trong thanh âm răng rắc, vô số không gian sinh sinh diệt diệt.
“A!”
Phá Ma hét lớn một tiếng, lửa đen bên ngoài cơ thể bỗng nổ tung, hóa thành nước chảy tràn vào trong quyền ảnh thật lớn kia. Nhận được trợ lực, quyền ảnh lập tức lớn lên mấy lần, trong tiếng “ầm ầm”, lao về hướng về kiếm ảnh đang rít gào khắp bầu trời cùng với bóng người sáng rực bên trong.
Quyền ảnh thật lớn nặng nề oanh kích vào cách bờ kiếm trận mấy trượng. Một mặt không gian hình cung hiện ra, sau đó từng vết nứt màu đen nhanh chóng trải rộng trên mặt không gian này. Một quyền của Phá Ma đã hoàn toàn cấm đoạn phong tỏa một khối hư không.
“Ầm ầm!”
Lá kiếm dày đặc như mưa oanh kích vào mặt không gian hình cung. Nơi kiếm đâm vào lộ ra những vết nứt thật sâu, bên trong tỏa ra từng đạo khí đen, trong tiếng “xùy xùy”, không ngừng ăn mòn từng phiến lá kiếm.
“Ầm ầm!”
Quyền ảnh khổng lồ thôi động mặt không gian hình cung ép về hướng Phong Vân Vô Kỵ. Bằng vào chân khí hùng hậu của công pháp đặc biệt duy trì, hai bên mặt không gian hình cung nhanh kéo dài về hai phía, từng vết nứt đen kịt dày đặc cũng trải rộng ra, giống như muốn nuốt chửng toàn bộ vô hạn tiểu thiên địa của Phong Vân Vô Kỵ.
Ngay lúc này, thời gian đột nhiên giống như ngừng lại. Trong lá kiếm đầy trời, bóng người sáng chói đạp lên những lá kiếm, không ngừng chiết xạ ra những tia sàng, đi đến phía trước mặt không gian hình cung. Hắn nhẹ nhàng vươn một ngón tay ra, sau đó đặt vào phía trên không gian đen kịt…