Phong Vân Vô Kỵ nghe vậy, ánh mắt liền hướng về Độc Cô Vô Thương, khẽ cười nói:
– Vậy mới nói Độc Cô tiền bối xuất quan quả thật là rất đúng lúc.
Độc Cô Vô Thương bất đắc dĩ lắc đầu:
– Ai… đã biết ngươi sẽ nói như vậy. Có điều ta còn chưa thấy qua Chiến Đế, rốt cuộc phần thắng ra sao, trong lòng cũng không dự tính được.
– Chuyện này còn phải xem vô cực chi đạo của tiền bối rốt cuộc đã tu luyện được mấy phần rồi… Nói đến ngay cả Vô Kỵ cũng cảm thấy tò mò, lúc trước đã đem hàm ý của thái cực chi đạo giao cho tiền bối, không ngờ tiền bối khi ngộ tới giữa đường lại bỏ đi, phong ấn trong cơ thể của Trì Thương, để nó tự nhiên phát triển, còn mình thì lại đi theo một lối khác, ngộ ra vô cực chi đạo. Có điều không biết vô cực chi đạo này rốt cuộc ra sao? So với thái cực chi đạo có gì khác nhau?
– Còn nhớ lúc tiền bối xuất quan, dị tượng hiện ra bầu trời lại là một thái cực đồ đen trắng khổng lồ. Vô Kỵ trong lòng thật sự nghi hoặc, vô cực chi đạo này chẳng lẽ lại gần giống như thái cực chi đạo?… Hay là, bất kể thái cực đồ trắng đen hay là đồ án khác đều chỉ là một loại biểu tượng, vô cực mêh mông đã không còn câu nệ tại hình thức?… Có điều sau đó thấy được lúc tiền bối xuất quan, thái cực đồ trên bầu trời âm dương lại kết hợp làm một, thái cực phá trận trở thành hỗn độn. Chẳng lẽ đây mới là vô cực chân chính… thoát thai từ thái cực, mà khác hẳn với thái cực? Không biết rốt cuộc cái nào mới là chính xác?
Trong mắt Độc Cô Vô Thương hiện lên thần sắc tán thưởng, mở miệng nói:
– Ngươi hẳn là đã từ trong miệng Trì Thương biết được nguyên nhân mà ta bế quan… Bởi vì hoàn cảnh xuất thân và cảnh ngộ trước lúc phi thăng, dẫn đến ta tin phụng đạo không giết người. Nhưng kiếm giả là hung khí, nào có đạo không đả thương người. Nếu như cầm kiếm mà lại không muốn đả thương người, thì chỉ có thể theo đạo phòng ngự mà thôi.
Độc Cô Vô Thương dừng một chút, sau đó tiếp tục nói:
– Tình cảnh của nhân tộc không được lạc quan. Tuy ta có lòng tương trợ, nhưng từ đạo của phòng thủ chuyển thành đạo của tấn công lại không phải là bản tính của ta. Hơn nữa, đạo của tấn công có mạnh sợ rằng cũng không thể qua được Tây Môn Y Bắc… Thái Cổ yên lặng thời gian dài, hôm nay sợ rằng đã khó có hòa bình, cao thủ Thần cấp không ngừng xuất hiện… Nếu còn ở lại cảnh giới Đế cấp, sợ rằng sau này sẽ khó giúp được gì cho ngươi.
– Đạo của phòng ngự, phòng một người là phòng, phòng hàng vạn người cũng là phòng. Thần Ma chi chiến rất khó nói khi nào sẽ bắt đầu, nếu chỉ vỏn vẹn phòng ngự được một người, vậy thì chỉ gống như muối bỏ biển mà thôi. Phòng cho vạn người mới là đại đạo… Thái cực chi đạo quả thật mênh mông khó lường, đúng như ngươi dự liệu, dựa theo bản tính của ta, nó thật sự là cực kỳ thích hợp. Nhưng thái cực chi đạo cũng có tính hạn chế… nó càng có khuynh hướng phòng cho một người. Nếu như chỉ đối mặt với công kích một người, thái cực chi đạo có thể nói thiên hạ đệ nhất phòng ngự… nhưng Thần Ma chi chiến lại là tỉ tỉ người quyết chiến, thái cực chi đạo quá hạn chế, tương lai khó có hiệu quả lớn.
Trên mặt Độc Cô Vô Thương lộ ra thần quang trong vắt:
– Nhưng nếu có thể phòng cho tỉ tỉ người, bất kể cường độ công kích thế nào vẫn có thể ngăn cản toàn bộ, thậm chí còn đánh bật công kích của đối phương trở về thì sao?
Phong Vân Vô Kỵ nghe vậy, liền tưởng tượng đến một tràng diện khổng lồ: vô số thần ma phát ra từng công kích uy lực hùng hậu, thiên địa biến sắc, nhưng bị một người nhẹ nhàng chém ra một kiếm, toàn bộ bị đánh bật về… tràng diện này kích động lòng người biết bao.
– vô cực chi đạo của tiền bối đã đạt đến cảnh giới thế nào?
Phong Vân Vô Kỵ động dung nói.
Độc Cô Vô Thương đứng thẳng người, cao giọng nói:
– Thái Cực đạo nhân tiêu hao vô số năm tháng mới có thái cực chi đạo, vô cực chi đạo tuy là do ta tự nghĩ ra, nhưng cũng là thoát thai từ thái cực, lúc này mới hơn ba mươi vạn năm ngẳn ngủi. Thái cực mênh mông… vô cực càng mênh mông, dựa vào tu vi của ta hôm nay, cũng chỉ đạt được tầng thứ nhất vô cực chi thể của vô cực chi đạo mà thôi.
– Vô cực chi đạo tổng cộng có mấy tầng?
Phong Vân Vô Kỵ yên lặng, câu hỏi đầu tiên lại không phải là cái gọi là vô cực chi thể, mà lại là trình tự của vô cực chi đạo.
– Hai tầng. Tầng thứ nhất là cơ sở, gọi là vô cực chi thể, chính là toàn bộ căn bản để phát huy vô cực chi đạo. Vô cực chi thể một khi đại thành, trong thiên hạ đã rất ít thứ có thể tạo thành uy hiếp đối với ta.
Độc Cô Vô Thương lớn tiếng nói.
Phong Vân Vô Kỵ trầm ngâm một chút, cũng từ từ đứng thẳng đứng lên:
– Nghe tiền bối nói, Vô Kỵ trong lòng cũng kích động. Vô cực thành công, thật sự là đáng mừng. Có điều khi giao thủ với Chiến Đế, còn cần thận trọng… Chiến Đế xuất thủ rất nặng tay, một khi giao thủ sợ rằng… Hơn nữa, Chiến Đế thân mang huyền băng hàn quyết, chính là công pháp đệ nhất chí hàn trong thiên hạ, một khi đến cự ly nhất định, chân khí sẽ ngưng trệ khó vận chuyển, chưa chiến thì đã bại rồi.
Độc Cô nghe vậy cũng biến sắc:
– Như vậy quả thật rất khó nói… Khí chí hàn chí nhiệt đều ảnh hưởng đến độ thông suốt khi vận chuyển công pháp, dù sao rất nhiều công pháp vẫn là dựa vào chân khí thôi động. Nếu như Chiến Đế đúng như lời ngươi nói, thân mang huyền băng hàn quyết, là công pháp chí âm chí hàn trong thiên hạ, như vậy quả thật rất khó khăn… Vô cực chi đạo hiện nay còn chưa đại thành, ta sẽ suy nghĩ về vấn đề này trong công pháp phía sau.
Phong Vân Vô Kỵ nói:
– Chuyện này cũng không phải là không thể. Hàn Băng quyết mà ta sáng tạo ra trước đây để cho Hoàng Kim giáp sĩ khu trừ tâm ma, tại một trình độ nhất định có thể trung hoà ảnh hưởng của nội lực cực hàn của Chiến Đế… Bây giờ, Vô Kỵ hi vọng lĩnh giáo một chút vô cực chi thể của tiền bối, chẳng biết có được hay không?
– Không phải công lực của ngươi đã mất hết sao?
Sắc mặt Độc Cô lộ ra vẻ nghi hoặc.
– Chỉ là một thí nghiệm nhỏ, xác minh một chút thôi.
Phong Vân Vô Kỵ cười nói, trong lòng lại có suy nghĩ khác: “Thành tựu vô cực chi đạo của Độc Cô sẽ trực tiếp quan hệ đến tương lai thành tựu của Kiếm vực. Vô cực chi đạo sơ thành, thiên địa dị biến, nhưng vô cực chi thể rốt cuộc ra sao, liệu có làm được phòng ngự thiên hạ hay không?”
Phong Vân Vô Kỵ cũng không đợi Độc Cô Vô Thương, lập tức đã xuất thủ, tay phải giơ lên, ngón trỏ bắn ra. Trên đầu ngón tay, một bóng đen kiếm hình phá chỉ bay ra, trực tiếp đâm về hướng cổ tay của Độc Cô.
Độc Cô vốn còn đang nghi hoặc, Phong Vân Vô Kỵ đã mất hết võ công, làm thế nào thử được trình độ của mình, nhưng ánh mắt lướt qua bóng đen hình kiếm vô thanh vô tức lướt tới, thần sắc liền trở nên nghiêm túc… Từ trong bóng đen hình kiếm kia, Độc Cô cảm thụ được khí tức của Thần cấp quy tắc.
Một chỉ này cho dù bắn trúng cũng sẽ không tạo thành thương tổn lớn, tối đa cũng chỉ là xuyên qua thân mà thôi. Dựa vào tình huống Phong Vân Vô Kỵ hôm nay, rất khó phát ra công kích gì đó kinh thiên địa, động quỷ thần, nhưng bởi vì vẫn còn thần thức Thần cấp, công kích phát ra cũng ẩn chứa một bộ phận quy tắc vừa mới lĩnh ngộ không lâu, vì vậy, nếu chỉ đơn thuần dùng chân khí sợ rằng rất khó chống đỡ.
Một chỉ này, Phong Vân Vô Kỵ dĩ nhiên là muốn thử uy lực của vô cực chi đạo, nhưng đồng thời, càng muốn biết Độc Cô có đạt đến Thần cấp, lĩnh ngộ được quy tắc Thần cấp.
Một chỉ này mặc dù nhanh như chớp, nhưng theo dự tính của Phong Vân Vô Kỵ, dựa vào tu vi của Độc Cô cũng không phải là không thể tránh thoát, hoặc là ngăn chặn không được. Thế nhưng trái với dự đoán của hắn, Độc Cô Vô Thương vẫn khoanh tay đứng yên không nhúc nhích, giống như không hề nhìn thấy, tùy ý để cho bóng đen hình kiếm kia đâm vào cổ tay.
“Xoẹt xoẹt!”
Một trận thanh âm như bông tơ nứt ra. Bóng đen hình kiếm kia khi chạm vào thân thể Độc Cô Vô Thương, đột nhiên hóa thành từng sợi, tiếp đó hóa thành vô số mảnh nhỏ, như nước chảy dùng tốc độ cực nhanh dọc theo cổ tay nhập vào những bộ phận thân thể khác của Độc Cô Vô Thương…
Trong quá trình này, Phong Vân Vô Kỵ vẫn hết sức chăm chú quan sát, nhưng không ngờ còn chưa kịp phản ứng, một luồng gió sắc đã đến trước mặt. Khóe mắt chỉ nhìn thấy một bóng đen hẹp dài đâm tới… chính bóng đen hình kiếm do mình vừa bắn ra.
– Cẩn thận!
Độc Cô Vô Thương kinh hô. Khi những mảnh nhỏ của bóng đen tại cổ tay một lần nữa ngưng tụ lại, nhanh chóng bắn ngược trở về, y mới nhớ ra chân khí của Phong Vân Vô Kỵ đã hoàn toàn biến mất.
– Không cần lo lắng!
Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên nói, tâm niệm vừa động, trong cơ thể, một vầng sáng màu bạc lập tức phá thể mà ra, trong nháy mắt bao phủ lấy bóng đen hình kiếm kia. Vầng sáng màu bạc vừa hiện ra đã biến mất, thậm chí không kịp lưu lại một chút tàn ảnh trong con ngươi của Độc Cô Vô Thương đối diện.
– Người xem, ta chẳng phải là không có việc gì sao?… Chân khí của ta mặc dù đã mất hết, nhưng điều này cũng không có nghĩa là ta sẽ để mặc cho người chém giết.
Độc Cô Vô Thương cảm khái không thôi:
– Nếu như ta không đoán sai, vầng sáng vừa rồi chắc là là lĩnh vực phải không… Ngươi chung quy vẫn đi xa hơn so với chúng ta, cho dù chân khí mất hết, nhưng vẫn có thu hoạch…
Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên cười:
– Chắc hẳn là một lĩnh vực, nhưng năng lực cụ thể thì vẫn còn chờ ta tự mình khai quật và hoàn thiện… Giống như vô cực chi đạo của người, vô cực chi thể chỉ là bước đầu tiên, còn ta, mặc dù sở hữu một lĩnh vực màu bạc, thế nhưng lĩnh vực chân chính thuộc về ta thì còn phải trải qua một thời gian dài… Không ngừng thu hoạch, lĩnh ngộ, đồng thời thôi diễn ra năng lực tương quan, cuối cùng mới có thể đạt thành hiệu quả mà ta hài lòng… Một tầng này, ta họi nó là Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tầng thứ tám.
Độc Cô Vô Thương nghe vậy không khỏi động dung:
– Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp của ngươi quả thật khó suy đoán theo lẽ thường, chân khí hoàn toàn biến mất, nhưng vẫn có thể tu luyện như bình thường… Ai…
Độc Cô Vô Thương không ngừng cảm khái, một chút vui mừng do vô cực chi đạo thành công vừa rồi đã không còn sót lại chút gì.
“Về phương diện ngộ tính, sợ rằng phóng mắt toàn bộ Thái Cổ cũng khó có người so sánh được với Vô Kỵ, đừng nói là vượt lên trước.” Độc Cô Vô Thương thầm nghĩ. Nhưng đối với vô cực chi đạo, y lại rất có tự tin… cho dù Phong Vân Vô Kỵ kiếm đạo đại thành, y cũng nắm chắc có thể dùng vô cực chi đạo đại thành chống đỡ công kích của hắn.
“Ầm ầm!”
Trên kiếm các bỗng nhiên mây đen bao phủ, điện hoa vô tận nổ tung, từng tia sét màu đỏ bắn về bốn phương tám hướng, tiếng điện hoa đùng đoằng vang vọng giữa hư không.
Trên đỉnh Kiếm các, hai người đều biến sắc. Trong cảm nhận, một cỗ khí tức cường hãn bỗng nhiên xuất hiện, chiếm cứ phía trên Kiếm các.
“Kẹt” một tiếng, hai người liền đẩy cửa ra. Bên ngoài, gió lớn thổi mạnh vào khiến khiến cho hai cánh cửa gỗ to lớn nặng nề đập vào vách tường hai bên.
– Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ có ở đây không?
Một giọng nói vang dội từ trong mây vang lên. Bốn phía gió to nổi dậy, phía trên sấm chớp đùng đùng, khói mây tụ tập. Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, hôm nay chân khí đã mất hết, cho nên hắn cũng không dám đơn giản phóng ra thần thức, chỉ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vẻ ung dung trấn định nói:
– Bổn tọa chính là Phong Vân Vô Kỵ. Không biết các hạ là người phương nào? Đến đây có việc gì?
Trên đỉnh đầu yên lặng không một tiếng động, chỉ còn lại lôi quang vô tận và một đoàn mây đen xoay quanh.
– Tiếp lấy!
Phía trên bỗng nhiên vang lên một tiếng quát lớn, sau đó là một cột sét to lớn từ trên mây đánh xuống, mạnh mẽ đánh vào mặt đất phía trước Kiếm các.
“Ầm!”
Đá vụn văng khắp nơi. Hoàng Kim giáp sĩ chung quanh lập tức hét lớn, cầm kích bay vút lên, lao về hướng bên trong mây đen.
– Lui ra!
Phong Vân Vô Kỵ quát lớn.
Những Hoàng Kim giáp sĩ đang bay giữa không chợt khựng lại, sau đó cẩn thận rút về, đồng thời cung kính nói:
– Vâng thưa chủ công!
Phong Vân Vô Kỵ nhìn về phía trước, tâm thần khẽ động, thong thả bước lên, cúi người xuống. Khi hắn đứng thẳng dậy, trong tay đã có thêm một quyển sách cổ bìa tơ vàng cùng với một bức thư.
– Người nọ cũng không phải là chân thân đến đây. Hiện nay thần thức đã lui, khó có thể truy tung. Nhìn ý đồ của y hình như cũng không có ác ý.
Độc Cô Vô Thương từ sau người tiến lên, thản nhiên nói.
– Quả thật không có ác ý.
Ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ lướt qua bức thư, mở miệng nói, sau đó ném cho Độc Cô Vô Thương.
Độc Cô Vô Thương trong lòng tràn đầy nghi hoặc, cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy chữ viết trên tờ giấy như gió mạnh cỏ cứng.
“Gởi Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ.
Ngày trước từ biệt tại Hiên Viên khâu, không biết Kiếm Thần đối với kiến nghị của chúng ta đã suy nghĩ ra sao?… Nghe nói Kiếm Thần chân khí đã hoàn toàn biến mất, cho nên đặc biệt đưa đến một quyển pháp thư, mong có thể trợ giúp được ngài. Mặt khác, hi vọng ngai hãy cẩn thận suy nghĩ về đề nghị gia nhập chúng ta.
Kính thư!”
Dưới bức thư lại là một bức vẽ, trong bức vẽ là một tòa Hoàng Kim Kiếm Tiên thành hoa lệ, trên đỉnh phát ra hào quang vô tận…