Chương 48: Côn bằng

Côn bằng

Ọc Ọc!

Cùng cơn sóng màu xanh lục tràn vào là tiếng nước chảy cổ quái kia. Vô cùng cẩn thận, Phong Vân Vô Kị bay qua lỗ hổng đang lớn dần, thứ đầu tiên nhìn thấy là một không gian rộng lớn, cùng với những viên ngọc to bằng cối xay trên không trung đang phóng ra từng luồng ánh sáng.

Dựa vào ánh sáng phát ra từ viên ngọc ấy, Phong Vân Vô Kị cuối cùng cũng nhìn rõ nơi này.

Kia là một sinh vật rất lớn dưới lòng đáy biển, hình dạng vô cùng xấu xí, đầu trâu, thân cá voi, đuôi rắn, có bốn chân, mỗi chân đều to đến vài chục trượng, da bên ngoài thô ráp, cũng rất cứng rắn, nhưng không biết sao, nó như đã chết rồi. Càng trọng yếu là, như bị một quái thú không biết lớn hơn bao nhiêu lần ăn thịt, hơn nữa còn đang trong bụng quái thú kia.

Kinh thán! Bằng đầu óc của Phong Vân Vô Kị,cũng thật khó đoán được, chỉ là một bộ phận quái vật đã rộng lớn ngang thuỷ lao dưới lòng đất, thậm chí còn có thể lớn hơn, thân thể thực sự của nó lớn đến thế nào.

Tay trên quái vật này đỏ lòm, đầy vết nứt, từng mạch máu đan xen trong đám máu thịt, đột nhiên hiện ra, lờ mờ có tiếng ùng ục lớn như tiếng sấm. Bên dưới, là chất lỏng như một hải dương, đang chầm chậm tiêu hoá quái vật dưới đáy biển hình dáng như quái tê ấy.

Ngạc nhiên đến há hốc mồm, ngậm miệng lại, trong lòng Phong Vân Vô Kị có cảm giác phức tạp vô cùng, hơn nữa quái vật hiện trước mắt, khả năng vượt xa quái tê này. Hải dương màu xanh lục trên mặt đất kia không ngừng sôi lên, một mùi vị hôi thối đập vào mũi khó ngửi vô cùng.

Nghiêng ngiêng, Phong Vân Vô Kị hướng tới khối thịt ở biên chém ra một luồng kiếm khí, phát hiện bước tường thịt như bị một trận gió nhẹ thổi qua, hơi rung động, ngay cả vết kếm ngân cũng không có, điều này dù đã đoán trước cũng không ngờ đến.

Đứng trên không trung, Phong Vân Vô Kị nhìn đợt sóng sắc xanh lục bên dưới, trong lòng phát sầu, nên thế nào thoát khốn đây?

Cứ ngây người như thế, im lặng suy nghĩ, cũng không biết trôi qua bao lâu, Phong Vân Vô Kị cuối cùng thở dài một tiếng, vô kế khả thi rồi. Ánh mắt lướt qua những viên ngọc sắp xếp trên không đang phát tán ra từng luồng ánh sáng, nhất thời hứng thú nổi lên, phi thân hướng gần tới viên ngọc to như cái cối đang phát ra ánh sáng vàng kia.

Viên ngọc ấy trong suốt, khói nhẹ lưu chuyển bên trong, chỉ mới lại gần một chút. Phong Vân Vô Kị đã cảm thấy tốc độ lưu chuyển động chân khí trong cơ thể đã tăng lên.

“Đây thật là một bảo bối tốt à!” Phong Vân Vô Kị xem xét viên ngọc lớn kia một lượt, động tâm nói. Viên ngọc này, như không ngoài dự liệu, rất có thể là nội đan của sinh vật khổng lồ này. Thứ này là thiên địa sinh ra, có cơ duyên tái sinh nhất định. Nội đan lớn mà nhiều như thế này, Phong Vân Vô Kị thật không biết quái vật này đã sống bao nhiêu năm tháng, mới có thể những nội đan này.

Cái gì đối với vũ giả có sức hấp dẫn lớn nhất? Một là công pháp, hai là công lực. Mắt thấy nhiều nội đan cao cấp bày ra trước mắt như vậy, nếu nói Phong Vân Vô Kị không động tâm, mới quái.

Đáy mắt từng luồng tà khí thoát ra, ma khí toàn thân Phong Vân Vô Kị bạo trướng, đôi tay không khách khí nắm lấy một viên ngọc, sau đó ‘Hấp Tinh Đại Pháp’ đã cải biến theo tay phát ra. Khói đen dày đặc bao trùm cả viên ngọc lớn, khói đen từng đợt rung động, trở nên mềm mại.

Phong Vân Vô Kị nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ thoả mãn, có ý hấp nạp chân nguyên của quái thú này vào.

Òng ọc! Tường thịt bên biên kịch liệt chấn động, ngay cả hải dương xanh lục bên dưới cũng sôi lên. Nhưng những điều đó Phong Vân Vô Kị không nghe,cũng không nhìn thấy, chỉ một lòng hấp nạp nội đan vào.

“Thứ này ít nhất đã có vài trăm triệu năm!” Trong lòng Phong Vân Vô Kị phán đoán, nội đan này ngưng kết đến cực độ, hấp nạp rất khó khăn, còn ẩn ước có từng đợt khí chống đối mạnh mẽ. Tuy vậy, dù như thế, bằng bá đạo cùng vô sỉ của ‘Hấp Tinh Đại Pháp’, đó không phải vấn đề gì lớn, tối đa chỉ mất thời gian lâu hơn một chút là xong.

Viên ngọc ấy khô dần lại, lòng tham của Phong Vân Vô Kị nổi lên, toàn lực phát ra, từng luồng khói đen thoát ra từ tay, bao trùm cả đám nội đan bên trong, sau đó, Phong Vân Vô Kị liền ngồi trên không trung, không nghĩ làm sao rời khỏi nơi đây nữa, chỉ một lòng vận ‘Hấp Tinh Đại Pháp’ hấp thu những nguyên đan này.

Chân khí trong cơ thể bốc lên, chỉ một viên ngọc,liền đề cao vài trăm vạn năm khổ tu của Phong Vân Vô Kị, thật là vô cùng sảng khoái, Phong Vân Vô Kị đã cảm thấy lớp ngăn cách của cánh cửa kiếm hoàng, sau đó, muốn đột phá, cùng với công lực vô quan. Chỉ có liên hệ cùng tâm cảnh.

Nhất tâm nhị dụng này, cùng làm nhiều việc, Phong Vân Vô Kị không phải làm lần đầu, liền trong không trung, một bên hấp thu nguyên đan quái thú, một bên chỉnh sửa ‘Hấp Tinh Đại Pháp’, cùng lúc một nửa tâm thần chìm vào trong kiếm ý của ‘Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp’ đệ tam trùng thiên, hi vọng có thể mượn kiếm ý của đệ tam trùng thiên, thôi xuất ra tần thứ nhất của đệ tứ trùng thiên cảnh giới kiếm hoàng.

“Tiểu tử ở đâu đến, không ngờ dám làm chuyện nguyên đan của bản tôn!” Một tiếng oang oang trong tai đột nhiên vang trong không trung, từng đợt sóng âm thanh vang động trong không gian rộng lớn vô biên này.

Phong Vân Vô Kị giật nảy mình, mở mắt ra, nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy ai, dưới tay, Hấp Tinh Đại Pháp vận chuyển bình thường, một bên mở miệng nói: “Ngươi là ai? Ngươi ở đâu?”

“Người!” Âm thanh kia cười lạnh: “Người vô sỉ giống ngươi sao? Nguyên đan ta khổ tu vài trăm triệu năm, ngươi lại vừa đến liền không khách khí lấy của ta một viên, trước mắt lại muốn đoạt đi toàn bộ nguyên đan ở đây. Đó là hành xử của loài người các ngươi à?”

“Ta chỉ hấp thu của ngươi một viên, ngươi nhìn nhiều ngọc như thế này, mất một viên có gì lớn chứ, phải không. Tối đa cũng chỉ tổn thất một chút. Chín trăm vạn năm công lực mà thôi.”

“Hỗn láo! Ngươi còn không dừng tay! Không phải muốn chọc cho bản tôn xuất thủ…Ngươi không muốn ra ngoài sao?” Âm thanh kia mắt thấy Phong Vân Vô Kị một bên cùng y nói chuyện, một bên vẫn hấp thu đan chân bình thường, thật là giận đến nhất phật thăng thiên, nhị phật xuất thế à. Ngay cả tường thịt mà chém vào đến nửa vết kiếm không có cũng kịch liệt chấn động.

Hừ! Phong Vân Vô Kị đối với doạ nạt của quái vật này căn bản không quan tâm, hắn nếu có thể vào, đã sớm thu thập y rồi. Bằng công lực mấy trăm triệu năm, muốn giải quyết một tiểu tử hậu bối vài ngàn vạn năm công lực như y, còn không phải việc trong tay, có lẽ là do y cảm thấy nội thể có vấn đề, tham nhập vào cơ nội thể một chút thần thức.

Nói đến thần thức, Phong Vân Vô Kị tự biết đánh không quá súc sinh này, cũng không đến nỗi một chút thần thức của nó tấn công liền thân hoá tro bụi. Thật sự làm y động tâm là lời phía sau.

“Tiền bối có thể cho tôi ra ngoài?”

“Ngươi không ra ngoài, trừ khi còn muốn trong cơ thể ta không bằng. Côn Bằng ta tuy cơ thể không ngại thêm một con người ngươi, nhưng còn thương tiếc vài chục nội châu không dễ có này.” Chủ nhân của âm thanh này ra là một Côn Bằng đã tu không biết mấy trăm triệu năm, trong Minh Hải này, hắn hoá thân thành cá côn, xưng vương xưng bá, trong biển Minh Ngục này cũng là bá chủ một phương, không ngờ dị thú có tu vi mấy nghìn vạn năm hắn vừa nuốt chửng, liền mang theo con người tham lam kia, cũng tính hắn đen đủi.

Côn Bằng từ biển lên trời, thân cá khổng lồ liền hoá thành chim bằng sải cánh hàng ngàn dặm, quái thú này tu đến vài trăm triệu năm, vẫy cánh không biết đi xa bao nhiêu ngàn vạn dặm nữa.

Phong Vân Vô Kị không phải ngu ngốc, mở miệng hỏi: “Chúng ta hiện tại ở nơi đâu?”

“Không trung cao vài vạn thước của Ma giới, không xa là cổng truyền tống của Ma giới.” Côn Bằng không quanh co nói.

Phong Vân Vô Kị nghe thấy vui mừng vô cùng, nhưng trên mặt không động thanh sắc: “Vậy tốt, người cho ta ra ngoài đi.”

“Chỉ cần ngươi không chống cự, ta mới có thể tống ngươi ra.” Côn Bằng nói, Phong Vân Vô Kị theo lời mà làm, tuy nhiên có chút không đành lòng bỏ nhiều đan châu thế này. Trước mắt không thể hấp thu, nhưng cơ hội tự do duy nhất từ trước tới giờ cũngở trước mắt, đành đè nén lòng tham ấy xuống.

Khi Côn Bằng này hoá thành chim, có thể tính là sinh vật bay nhanh nhất trên trời đất, sức mạnh khống chế lực gió không cần nói, vừa thấy Phong Vân Vô Kị đáp ứng, vội trong cơ thể hình thành một luồng gió mạnh, đem Phong Vân Vô Kị thổi ra theo đường miệng…

Phi Thăng Chi Hậu

Phi Thăng Chi Hậu

Score 6
Status: Completed Author:

Thần là gì? Ma là gì? Tại sao lại có thần và ma?

Khi con người vượt qua giới hạn của người thì sẽ đến đâu? Sẽ đi về đâu?

Y là người cả đời chìm đắm trong võ học, đến lúc y vượt qua giới hạn của người để rồi được nhìn thấy một thế giới mới cùng những sự thật gây bàng hoàng...

"Ta, chết vạn lần, không hối tiếc."

"Hận! Hận! Hận! Giết thần! Giết ma!"

"Ta xa quê xưa, khi nào trở lại."

"Ta ngày nay chịu nhục, quyết ghi sâu trong tim, kiếp sau tất báo thù."

"Kẻ đến sau, nhân tộc ta, nếu có thể, xin mang hài cốt của ta về quê cũ, ta quá nhớ đất xưa rồi, nhớ đến không khí trong lành quê nhà, đất đai ẩm ướt..."

"Trời cao đáng giận a, nhân tộc ta bao giờ có thể thoát khổ ngục này! Ta khổ tu ma công, nếu có một ngày đi được khỏi nơi đây, quyết huyết tẩy thần ma!"

"Hận hận hận! Tại sao nhân tộc ta không hiểu khổ tâm của ta!Giết giết giết! Oán oán oán!!!"

"Ta tự nguyện nhập ma ngục này, nhận kiếp khổ vạn thế, chỉ nguyện nhân tộc ta có thể hưởng bình an một phương! Trời cao có nhân tộc ta!"

"Chịu thiên kiếp khó khăn vạn lần, ta cũng quyết chuyển thế trọng tu, quay lại nơi này, không diệt ma tộc, thề không ngừng nghỉ!"

Y mang theo sự gửi gắm của hàng triệu người Thái Cổ trên con đường diệt thần đồ ma.

Y - Người mang tên Phong Vân Vô Kỵ!

Sinh ra làm nam nhi, không cầu được sống mãi cùng trời đất, chỉ cầu được chết một cách ý nghĩa.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset