Chương 584: Xi Vưu xuất hiện ( 2 )

Xi Vưu xuất hiện ( 2 )

– Chủ công!

Bội Lý Tư kêu lên, sâu trong con ngươi tràn đầy vẻ cố chấp.

– Ừ, ngươi lui xuống đi! Trẫm sẽ liên hệ với Đọa Lạc Chi Vương.

Bội Lý Tư mừng rỡ:

– Vâng thưa chủ công! Thuộc hạ sẽ lập tức đi triệu hồi bảy quân đoàn lớn.

Tâm Ma mặc dù nói rất thờ ơ, nhưng Bội Lý Tư biết rõ hắn nhất định sẽ làm.

Đợi sau khi Bội Lý Tư lui khỏi, biến mất ngoài cửa đại điện, Tâm Ma mới chớp mắt một cái, hờ hững nói:

– Hắn đã đi rồi, trong đại điện này chỉ còn lại ngươi và ta. Lộ Tây Pháp, ngươi có nên đi ra hay không!

Một đoàn bóng sáng biến ảo, Đọa Lạc Chi Vương khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên không gò bó xuất hiện trong đại điện tối đen.

– Chủ nhân Sát Lục, lời ta muốn nói thuộc hạ của ngươi vừa mới nói cả rồi, xem ra ta cũng không cần phải nhiều lời nữa.

Đọa Lạc Chi Vương dựa vào một cây cột, nhúc nhích ngón tay mơn trớn mái tóc trắng như sóng từ trên đầu rũ xuống.

Lúc Lộ Tây Pháp dùng hình chiếu thích nhất là mái tóc màu bạc, mặc dù bản thể của hắn lại có mái tóc vàng như ánh mặt trời.

Con người thường mắc phải những sai lầm rất dễ dàng nhìn thấy, cường giả cũng giống như vậy. Hình chiếu không gian vốn là kỹ năng do Đọa Lạc Chi Vương sáng tạo ra dành cho thiên sứ, nhưng hắn vẫn luôn không để ý đến phương pháp hình chiếu trong cùng không gian. Cho đến khi Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ sử dụng hình chiếu trong cùng không gian Ma Giới.

Bị chuyện này khơi gợi, Lộ Tây Pháp không mất bao lâu cũng lĩnh ngộ ra năng lực hình chiếu trong cùng không gian.

Trên đại điện, Tâm Ma trông thấy nụ cười mê người nơi khóe miệng Lộ Tây Pháp, bỗng nhiên cảm thấy bực dọc:

– Được rồi, Lộ Tây Pháp, ngươi có thể thu lại nụ cười đáng ghét kia của ngươi. Tin tức về ngươi thuộc hạ của ta đã bẩm báo đầy đủ. Nói đi, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì lại khiến cho Đọa Lạc Chi Vương cao quý đột nhiên biến đổi tâm tính, hơn nữa còn hạ mình đến Trung Ương đại điện của ta, cùng ta nói chuyện kết minh?… Đây cũng không giống với tác phong của ngươi.

Sắc mặt Lộ Tây Pháp lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Tâm Ma hồi lâu, cuối cùng thu lại nụ cười, yên tĩnh một lúc, sau đó gương mặt hơi chút vặn vẹo và tức giận nói:

– Tại khoảnh khắc cuối cùng ta sắp lấy được thần cách của Cứu Thục Chi Chủ, Quang Minh chư thần đã nhúng tay vào.

Tâm Ma cuối cùng động dung. Đọa Lạc Chi Vương mặc dù nói một cách hời hợt, nhưng Tâm Ma lại cảm giác được sóng cả cuộn trào dưới sự bình tĩnh kia.

Thứ như thần cách có thể khiến bất cứ người nào điên cuồng, đặc biệt là thời khắc sắp đến tay lại bị người khác cướp mất.

Tâm Ma như suy nghĩ gì đó, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên:

– Nói ra điều kiện của ngươi đi!

– Vào lúc cần thiết giúp ta tấn công vào Thiên Đường. Nếu như Thiên Đường tấn công quy mô lớn vào Chúng Ma điện, mà ta không lại ngăn chặn được, ngươi nhất định phải đến tương trợ. Chỉ một câu thôi: ngươi dùng võ lực của ngươi giúp ta đối kháng với Thiên Đường, ta dùng vô số đọa lạc thiên sứ giúp ngươi chống lại đại quân của mười vương triều lớn và mười vương triều đại đế, lúc cần thiết ta sẽ tự mình ra tay.

Tâm Ma im lặng không nói, nhìn chằm chằm vào cặp mắt rực rỡ như sao của Lộ Tây Pháp, sau khi trầm ngâm một lát liền hỏi ngược lại:

– Ta còn có lựa chọn khác không?

– Không có.

Lộ Tây Pháp cười lạnh một tiếng:

– Tại mảnh đất Ma Giới này, ta xem như là người từ bên ngoài đến, còn ngươi cũng chẳng khác gì như vậy. Ngươi không có lựa chọn nào khác.

– Vậy thì kết minh đi!

Tâm Ma dùng lời nói ngắn gọn tổng kết lại.

Trên mặt Lộ Tây Pháp cuối cùng lộ ra vẻ tươi cười:

– Đồng ý.

Thân hình của hắn lay động, liền như tơ liễu tan vào trong hư không.

Đợi sau khi khí tức của Lộ Tây Pháp hoàn toàn biến mất khỏi vương triều Trung Ương, Tâm Ma mới lạnh lùng thốt ra hai chữ:

– Tên điên.

Lộ Tây Pháp đã vì thần cách mà trở nên điên cuồng, ít nhất Tâm Ma cho rằng như vậy.

Thiên Đường chính là nơi cách Quang Minh chư thần gần nhất. Nơi bản thể của Sí thiên sứ cư ngụ thậm chí có thể cảm nhận được khí tức của Chủ Thần. Tấn công Thiên Đường cũng chẳng khác nào tự sát.

oOo

Nơi Tuyết vực trắng xoá.

Sau khi thánh điện của Tuyết vực bị diệt, Phong tộc đầu hàng, Chiến tộc đổi chủ, khu vực tuyết đọng này nhanh chóng trở nên thưa thớt người. Tại sau khi đệ tử Chiến tộc đóng giữ rút đi thì nó càng trở nên trống rỗng.

Tại trung tâm Tuyết vực là một ngọn núi lớn chọc trời phủ đầy băng tuyết cao vút tận trong tầng mây. Bên ngoài thân núi đầy những mảnh băng hình thoi, dưới bầu trời u ám chiết xạ ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, giống như từng chùm bông tuyết treo trên không trung.

Tại cung điện của Tuyết vực, một cô gái xinh dẹp khí chất như tuyết, như tiên tử xuống nhân gian đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi tuyết. Trên đỉnh núi gió lớn mênh mông, cuốn theo bông tuyết thổi qua trước người. Trong tuyết đọng thật dày phía sau, tàn tích đổ nát kia chính là thánh điện của Tuyết vực ngày xưa đã từng hiển hách một thời.

Cảnh sắc vẫn như cũ, nhưng người đã không còn.

Ngạo Hàn Yên ngồi xếp bằng bên dốc núi, cặp mắt lờ mờ như mưa bụi nhìn về nơi chân trời phía nam. Mỗi khi tu luyện một khoảng thời gian, nàng lại không tự chủ ôm đầu gối ngồi bên vách đá như vậy, yên lặng đến xuất thần.

– Hàn Yên tỷ tỷ, tỷ lại nhớ ca ca sao?

Một giọng nói yếu ớt vang lên từ phía sau, trong thanh âm lộ ra một sự ưu tư đồng dạng.

Cặp mắt bâng khuâng của Ngạo Hàn Yên chớp một chút, xoay đầu lại nhìn về phía sau, trông thấy công chúa U Nhược của Phong tộc mặc một bộ quần áo màu đen mỏng manh đang đi lên.

– Công chúa, cẩn thận một chút, hay là chúng ta hay là trở về đi thôi!

Bên cạnh U Nhược, hai tên trưởng lão Phong tộc mặt ủ mày chau một trái một phải đỡ lấy nàng, trong cặp mắt trắng xám khó giấu vẻ lo lắng.

Mặc dù hai người cố sức dùng công pháp của Phong tộc đẩy gió tuyết trên đỉnh núi sang một bên, lại cố gắng dùng nội lực sưởi ấm cho công chúa, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được lo lắng.

“Thân thể công chúa yếu như vậy, làm sao chịu được khí hậu cực lạnh ở nơi này.” – Hai tên trưởng lão bất giác ngẩng đầu lên, đều từ trong cặp mắt già nua của đối phương thấy được suy nghĩ như nhau. Nhưng những điều này bọn họ chỉ có thể để ở trong lòng, đành phải cố sức dùng lực lượng của mình che chở cho huyết mạch duy nhất của Phong tộc này.

Nhìn công chúa đạp lên tuyết đọng trên đỉnh núi, như ánh nến trong gió lắc lư đi về phía trước, hai tên trưởng lão không khỏi hoảng hốt một phen.

Hôn sự của Kiếm Thần và công chúa Phượng Phi đã sớm xôn xao truyền khắp Thái Cổ. Từ ngày đó trở đi, thân thể công chúa vốn yếu ớt đột nhiên càng trở nên suy nhược. Trên dưới Phong tộc gần như đều biết tình cảm của công chúa U Nhược đối với Kiếm Thần, nhưng có thể làm gì được đây? Một bên là Đệ Ngũ Chí Tôn của Thái Cổ, còn một bên là con gái của Thanh Long Chí Tôn Hiên Viên, sự kết hợp của hai người chính là ông trời tác hợp… Ai bảo công chúa không phải là con gái của Chí Tôn.

“Ai!” – Sâu trong lòng Hai tên trưởng lão lại thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn công chúa U Nhược càng trìu mến hơn.

– U Nhược, muội không nên tới đây.

Thân thể Ngạo Hàn Yên rung động, giống như một luồng khói nhẹ đứng lên, nhẹ nhàng đi về phía U Nhược, từ trong tay một tên trưởng lão cầm lấy cánh tay của nàng.

– Nhưng muội muốn làm bạn với tỷ tỷ.

U Nhược cúi đầu nói, chợt ngẩng đầu lên nhìn Ngạo Hàn Yên, trên mặt nở một nụ cười như hoa sen nở rộ trong băng tuyết, mang theo một mùi thơm nhàn nhạt.

Hai người nhìn nhau, Ngạo Hàn Yên trong lòng run lên, âm thầm thở dài một tiếng.

Dần dần hai người dừng lại bên dốc núi. Ngạo Hàn Yên nhẹ nhàng vuốt đi một mảng tuyết đọng trên đất, hai người sóng vai ngồi xuống, trên môi đều ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt trên người đối phương.

“Vù!”

Trên đỉnh núi tiếng gió gào thét. Từng chùm bông tuyết thổi qua bên tai hai người, lại theo cuồng phong bay về phương xa.

Trong tịch mịch, hai người ôm đầu gối ngồi bên vách đá, cùng nhìn về một nơi đến xuất thần.

– Hàn yên tỷ tỷ… sao tỷ không đến gặp Kiếm Thần ca ca?

U Nhược vuốt một chùm tóc đen nhánh mềm mại trên gò má ra sau tai, đột nhiên nghiêng đầu hỏi.

Hai hàng lông mày như sương khói hơi nhíu lại, Ngạo Hàn Yên đột nhiên cảm thấy một sự đau đớn dâng lên trong lòng, hóa thành một ngọn lửa thiêu đốt linh hồn.

Ký ức vượt qua thời không trở về một thời gian trước.

– Yên nhi tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?

Tiếng gọi vang lên bên tai. Thần thức từng chút trở về với bản thể, Ngạo Hàn Yên khôi phục tinh thần lại, nghiêng đầu nhìn U Nhược mảnh khảnh ôn nhu bên cạnh, mỉm cười nói:

– Không có gì.

U Nhược yên lặng không nói, chỉ nhìn chăm chú vào cặp mắt Ngạo Hàn Yên.

– Thật ra, tỷ thích ca ca, đúng không?

Trái tim Ngạo Hàn Yên chợt co thắt lại một chút, ánh mắt như chớp dời đi nhìn về phương xa, như trả lời lại giống như lẩm bẩm:

– Ta và y không thể nào. Bọn họ… thật ra rất xứng đôi…

– Yên nhi tỷ tỷ, không biết vì sao muội lại cảm thấy trong lòng rất đau, đau lắm… Muội muốn đến gặp Kiếm Thần ca ca, nhưng lại sợ nhìn thấy y… Muội muốn đến làm bạn với tỷ tỷ…

U Nhược khom người xuống, cánh tay đặt trên đầu gối chống lấy cằm, nhìn về chân núi tràn ngập gió tuyết, xuất thần nói.

“Tại sao ta lại như vậy…” – Ngạo Hàn Yên trong lòng mê sảng: “Tại sao, biết rất rõ y sẽ không tới nơi này, cũng sẽ không đến mượn thánh châu nữa, nhưng ta vẫn chờ đợi ở đây, vẫn trông mong vào một chút hi vọng nhỏ nhoi đó?”

“Sư phụ ơi, tại sao…”

Tại phía nam tuyết vực là hai ngọn núi sừng sững trên mặt đất, một ngọn là Thánh điện còn một ngọn là Kiếm các. Trên không trung tuyết càng lớn hơn.

Trong gió loáng thoáng vang lên hai giọng nói già nua:

– Công chúa, gió tuyết lớn rồi, hay là chúng ta tránh đi một chút…

– Ta muốn ở lại thêm một lát…

Sau khi Tâm Ma nổi lên sát ý với Phượng Phi, trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ phát ra một luồng kiếm khí cắt đứt sát khí của Tâm Ma, lại bảo vệ Phượng Phi ở bên trong, cũng không có động tĩnh gì nữa.

Thần thức của Phong Vân Vô Kỵ đã sớm hóa thành trăm triệu tan vào trong vô số không gian, lĩnh ngộ “quy tắc của kiếm”. Bảo vệ Phượng Phi chỉ là một loại bản năng của thân thể hắn mà thôi.

Tâm Ma đột nhiên xuất hiện, rồi lại đột ngột rời đi, đã kinh động toàn bộ Kiếm các. Rất nhiều người đều không biết kẻ áo đen đột nhiên xuất hiện kia là ai, chỉ mình Phượng Phi loáng thoáng có chút suy đoán. Sau khi chuyện này xảy ra, chung quanh dốc núi bắt đầu có thêm một số cao thủ Thái Cổ gia nhập tuần tra.

Đến sau đó, Thánh Giả từ Hoàng Kim thành chạy về, sau khi hỏi thăm một phen liền nói rõ thân phận của Tâm Ma. Có điều vì nguyên nhân này Thánh Giả cũng không dám rời khỏi Kiếm các nữa, liền quyết định ở lại bảo vệ Phượng Phi.

Nếu Phượng Phi xảy ra vấn đề gì, đối với tất cả mọi người là một đả kích rất lớn.

Phi Thăng Chi Hậu

Phi Thăng Chi Hậu

Score 6
Status: Completed Author:

Thần là gì? Ma là gì? Tại sao lại có thần và ma?

Khi con người vượt qua giới hạn của người thì sẽ đến đâu? Sẽ đi về đâu?

Y là người cả đời chìm đắm trong võ học, đến lúc y vượt qua giới hạn của người để rồi được nhìn thấy một thế giới mới cùng những sự thật gây bàng hoàng...

"Ta, chết vạn lần, không hối tiếc."

"Hận! Hận! Hận! Giết thần! Giết ma!"

"Ta xa quê xưa, khi nào trở lại."

"Ta ngày nay chịu nhục, quyết ghi sâu trong tim, kiếp sau tất báo thù."

"Kẻ đến sau, nhân tộc ta, nếu có thể, xin mang hài cốt của ta về quê cũ, ta quá nhớ đất xưa rồi, nhớ đến không khí trong lành quê nhà, đất đai ẩm ướt..."

"Trời cao đáng giận a, nhân tộc ta bao giờ có thể thoát khổ ngục này! Ta khổ tu ma công, nếu có một ngày đi được khỏi nơi đây, quyết huyết tẩy thần ma!"

"Hận hận hận! Tại sao nhân tộc ta không hiểu khổ tâm của ta!Giết giết giết! Oán oán oán!!!"

"Ta tự nguyện nhập ma ngục này, nhận kiếp khổ vạn thế, chỉ nguyện nhân tộc ta có thể hưởng bình an một phương! Trời cao có nhân tộc ta!"

"Chịu thiên kiếp khó khăn vạn lần, ta cũng quyết chuyển thế trọng tu, quay lại nơi này, không diệt ma tộc, thề không ngừng nghỉ!"

Y mang theo sự gửi gắm của hàng triệu người Thái Cổ trên con đường diệt thần đồ ma.

Y - Người mang tên Phong Vân Vô Kỵ!

Sinh ra làm nam nhi, không cầu được sống mãi cùng trời đất, chỉ cầu được chết một cách ý nghĩa.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset