Chương 617: Nguy cơ (2)

Nguy cơ (2)

Tại trung ương Thái Cổ, hai ngọn núi chọc trời Kiếm các và Thánh sơn từ xa đối diện với nhau. Mặc dù Phong Vân Vô Kỵ đã trở thành Đệ Ngũ Chí Tôn, nhận lấy quyền quản lý Thánh sơn, nhưng tình huống hiện giờ đã không thể chờ hắn đến cầm quyền.

Mặc dù trên danh nghĩa Thánh sơn và Kiếm các đã hợp nhất, nhưng Kiếm các vẫn không thể nào thay thế được Thánh sơn.

– A!

Nơi chân trời phía xa bỗng vang lên vài tiếng thét dài lo lắng, sau đó là những bóng người tay áo phất phơ, từ bốn phương tám hướng hối hả bay về phía Thánh sơn.

– Cái gì?

Bên trong Thánh sơn, Huỳnh Hoặc vỗ mạnh vào chiếc bàn cẩm thạch ở trước người, đột nhiên đứng dậy:

– Ma Giới tấn công Thái Cổ trên quy mô lớn à?

– Đúng vậy thưa đại nhân!

Bên trong Thánh sơn, mấy trăm tên thám tử cúi đầu đứng trước Huỳnh Hoặc, lên tiếng đáp.

– Cửu tinh còn chưa hội tụ, lực lượng của thánh thú vẫn còn, đám yêu ma tiến vào Thái Cổ thực lực sẽ bị suy yếu rất nhiều. Lần này rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì?

Huỳnh Hoặc không ngừng đi tới đi lui trong đại sảnh, lẩm bẩm nói.

– Có phát hiện ra tung tích của Chủ Thần thứ mười bốn không?

Huỳnh Hoặc đột nhiên ngẩng đầu hỏi.

– Bẩm đại nhân, không có. Trước mắt các nhóm chiến sĩ của tộc ta đã chạy đến khắp nơi, bắt đầu chém giết những ma tộc này.

Một tên thám tử trả lời.

Vẻ mặt Huỳnh Hoặc đầy nghi hoặc, ánh mắt giống như vượt qua hư không nhìn vào bảy ngôi sao trên bầu trời. Không ai biết mguyên nhân cửu tinh hình thành, chỉ biết là khi cửu tinh hội tụ, tác dụng bài xích của các không gian đối với sinh vật nằm ngoài không gian đó sẽ đột nhiên biến mất. Nói cách khác, chỉ khi cửu tinh hội tụ, quy tắc trong không gian trở nên hỗn loạn, đám yêu ma tiến vào Thái Cổ mới không bị bài xích khiến cho thực lực giảm xuống rất nhiều.

Cũng vì nguyên nhân này, ngày cửu tinh nối liền mới được xem là thời cơ tốt nhất để tiến hành cuộc chiến thần ma. Vào lúc đó, bất kể là yêu ma, thiên sứ hay loài người, không cần đạt đến Thần cấp cũng có thể tự do qua lại các không gian mà không bị không gian bài xích.

– Truyền lệnh xuống, bảo tất cả chuẩn bị tiếp viện cho tộc nhân phía trước. Nhất định phải tập hợp lại với nhau, sau khi số lượng đạt đến một ngàn mới cùng nhau đi đến tiền tuyến, để tránh bị tiêu diệt từng phần!

– Vâng thưa đại nhân!

Huỳnh Hoặc phất phất tay. Mọi người lập tức lui xuống.

– Nhân viên Thánh điện nghe lệnh, toàn bộ xuất phát đi đến cánh cổng truyền tống tại Đao vực, ngăn chặn đám yêu ma của Ma Giới, nhất định không được để cho bọn chúng xông vào Thái Cổ!

– Vâng thưa đại nhân!

Mấy giây sau, Thánh sơn ầm ầm rung chuyển, từng đợt cao thủ như bầy kiến từ trong Thánh sơn bước ra, bay về hướng Đao vực.

Sau khi ban bố mệnh lệnh cuối cùng, Huỳnh Hoặc khẽ phất tay áo rộng một cái, ngọn đèn chong trên bàn lập tức tắt đi. Trong bóng tối, mái tóc dài của y phất phơ, từ từ ngẩng đầu lên, trong con ngươi hiện ra hai điểm sáng đỏ như ánh nến.

– A!

Trong tiếng thét dài, hai cột máu như tơ nhỏ từ trong Thánh sơn bắn ra, bay vào trong ngôi sao tai họa Huỳnh Hoặc ở phía trên mấy trăm triệu cây số. Ngôi sao tai họa Huỳnh Hoặc màu đỏ tươi trên bầu trời bỗng lắc lư mấy cái, sau đó chiết xạ ra hai ánh máu to lớn, phân biệt chiếu về hướng Bắc Hải và Tuyết vực.

Cùng lúc đó, dưới lòng đất Bắc Hải không biết sâu bao nhiêu và một nơi thần bí tại Tuyết vực, hai cặp mắt đồng thời mở ra.

– Trưởng lão, Quân Thiên Thương, nhanh chóng tới Kiếm các, ta cần các người trợ giúp!

Chỉ chốc lát sau, trên dốc núi Kiếm các đã có thêm mấy bóng người. Quân Thiên Thương mặc quần áo nho sĩ màu xanh, Huỳnh Hoặc vẻ mặt tang thương, các trưởng lão Bắc Hải, Thánh Giả và Cổ Vu cùng tề tụ bên cạnh Thái Cổ Kiếm Thần.

– Chư vị, tình huống hiện giờ chính là như vậy.

Chuyện quá khẩn cấp, Huỳnh Hoặc vội vã tóm tắt tình hình lại một lần, sau đó nói:

– Sau cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, Ma Giới đã từng tấn công Thái Cổ trên quy mô lớn. Lần đó Chí Tôn ngủ say đã bị quấy nhiễu. Trước đây không lâu Chủ Thần thứ mười bốn lại hàng lâm, Đế Thích Thiên và bộ tộc thủ hộ bị giết chết. Mặc dù Chủ Thần thứ mười bốn đã trọng thương, nhưng tình huống rốt cuộc thế nào thì chúng ta đều không biết. Lần này trước khi cửu tinh hội tụ Ma Giới lại tấn công Thái Cổ, e rằng lại có âm mưu gì. Hiện giờ chúng ta chưa hiểu rõ ý đồ thật sự của chúng, không loại trừ khả năng hành động lần này của đám ma tộc chỉ là để lấy lòng Chủ Thần thứ mười bốn, sau khi chinh phạt một thời gian sẽ tự động rút lui. Chuyện này quan hệ trọng đại, xin các vị hãy thảo luận cùng tại hạ.

Đại trưởng lão Bắc Hải nhíu mày một cái, hơi ngẫm nghĩ, sau đó vươn một tay ra nói:

– Tạm thời không cần phải lo lắng. Trước mắt tiên phong của Ma Giới chỉ là một số yêu ma cấp thấp, ở Thái Cổ thực lực của bọn chúng lại bị suy giảm rất nhiều, rất khó gây nên sóng gió gì. Còn ma tộc cao cấp phần lớn cũng là một số ma đầu đi lại một mình. Chủ Thần còn chưa xuất hiện tại Thái Cổ, phải còn một khoảng thời gian nữa cuộc tấn công thật sự mới nổ ra. Trước thời điểm đó chúng ta nhất định phải đưa ra sách lược.

– Theo trực giác của ta, cửu tinh còn chưa hội tụ, hành động lần này của Ma Giới ít khả năng là tiến công thật sự.

Thánh Giả trầm tư nói:

– Nếu Ma Giới đã từng có mưu đồ một lần, chúng ta không thể không đề phòng. Vấn đề là nếu như Ma Giới có âm mưu, vậy âm mưu của bọn chúng là gì? Hành động lần này của Ma Giới, kẻ đứng sau lưng sắp đặt là ai?

– Tình huống lần này có hơi kỳ lạ. Trước đây không lâu, Đệ Nhất phân thần của Vô Kỵ đã từng tới Thái Cổ, hắn nói rằng đang có chiến tranh với một thế lực khác của Ma Giới do An Đức Liệt cầm đầu. Theo như cách nói và thực lực của phân thần Vô Kỵ tại Ma Giới, trong trận chiến với An Đức Liệt này hắn rất khó chiến bại, ít nhất cho dù có thua, Ma Giới cũng không thể nào trong thời gian ngắn lại có hành động lớn như vậy.

Thánh Giả dừng một chút, sau đó bổ sung.

Mọi người nghe vậy đều giật mình, bật thốt lên:

– Chủ Thần thứ mười bốn?

– Nhìn quy mô hành động lần này của Ma Giới và thế lực các phương, nếu thật sự là do Chủ Thần thứ mười bốn cầm đầu, lần này e rằng chúng ta nguy rồi. Tại Thái Cổ hiện giờ không ai có thể ngăn cản Chủ Thần được.

Sắc mặt Thánh Giả trầm trọng nói. Cổ Vu ở bên cạnh cũng ưu tư gật đầu một cái.

– Nếu thật sự là Chủ Thần thứ mười bốn, dựa theo những gì chúng ta đã biết, cùng với phong cách hành sự của hắn khi lần đầu tiên xuất hiện ở Thái Cổ, chắc hẳn sẽ đến thẳng đi thẳng, cứ trực tiếp tiến vào Thái Cổ là xong. Hơn nữa hiện giờ chúng ta không thể nào đối kháng với hắn, cần gì phải dùng nhiều thủ đoạn như vậy? Thật là kỳ quái.

Huỳnh Hoặc nghi hoặc nói.

Đại trưởng lão Bắc Hải cười khổ một tiếng:

– Chúng ta thì biết được bao nhiêu về Chủ Thần? Chủ Thần ít khả năng sẽ sử dụng âm mưu quỷ kế, nhưng đừng quên hiện giờ Chủ Thần thứ mười bốn còn chưa thật sự bước lên ngôi vị của thần, thân thể của hắn cũng không coi là một vị thần. Trước giờ bên cạnh Chủ Thần đều có một tên thần sứ, Chủ Thần có thể sẽ không giở mưu đồ, nhưng kẻ phát ngôn của Chủ Thần thì sao?

– Huống hồ…

Bắc Hải đại trưởng lão dừng một chút rồi nói:

– Đừng quên lần trước Chủ Thần thứ mười bốn bị thương tại Thái Cổ như thế nào. Là một kẻ khác biệt với tất cả Quang Ám chư thần khác, ta nghĩ có lẽ hắn đã rút ra một chút bài học.

Mọi người đều trầm ngâm không nói, trong lòng loáng thoáng cảm thấy lời nói của đại trưởng lão Bắc Hải rất có đạo lý.

– Quân Thiên Thương, lần này huynh có phát hiện gì không?

Huỳnh Hoặc bỗng nhiên hỏi.

– Trước khi tới đây ta đã dùng thần thức xuyên qua hư không, dò xét biên giới của Ma Giới một chút. Quy mô của Ma Giới lần này lớn hơn nhiều so với lần trước, không thể nào chỉ là thăm dò.

Quân Thiên Thương đứng giữa Thánh Giả và trưởng lão Bắc Hải, lúc này liền tiến lên trước một bước nói.

Sau khi từ bỏ quyền lực chủ chân Đao vực, cũng không biết trên người Quân Thiên Thương đã xảy ra chuyện gì. So với trước đây, y càng tỏ ra hờ hững hơn, loáng thoáng có vẻ không nhiễm bụi trần. Dù là lúc nói chuyện, y cũng gây cho người ta một cảm giác bình thản, trầm tĩnh như nước. Giống như một đám sương mù, vừa gần ngay trước mắt lại như cách xa ngàn dặm:

– Trước mắt, bởi vì phạm vi của cánh cổng truyền tống có giới hạn, chủ lực của Ma Giới vẫn còn chưa tiến vào Thái Cổ, nhưng thời gian sẽ không lâu.

“Ầm!”

Giống như đáp lại lời nói của Quân Thiên Thương, bống phía đông nam tây bắc đồng thời phát ra mấy tiếng nổ vang. Vùng đất Thái Cổ rung chuyển, ma khí cuồn cuộn từ nơi chân trời dâng lên, tràn vào trong lãnh địa Thái Cổ. Trong cảm giác của mọi người đột nhiên xuất hiện đông đảo khí tức của cường giả yêu ma.

– Gào!

Sau một tiếng gầm lớn, tại khu vực phía tây bỗng xuất hiện những bóng ma cao gần vạn trượng sừng sững nơi chân trời. Sắc mặt mọi người đều biến đổi, rõ ràng là cao thủ cấp Thiên Ma Thần đã xuất hiện.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Hướng đông bắc cũng đột nhiên vang lên vài tiếng nổ. Mọi người quay đầu nhìn, trông thấy một cổng sáng to lớn lấp lánh cao mấy ngàn trượng bỗng xuất hiện trên bầu trời. Hai bên cổng sáng này lại nhanh chóng hiện ra gần hai mươi cánh cổng truyền tống ánh sáng nhỏ, bên trong có vô số đọa lạc thiên sứ tràn ra.

Sắc mặt c3ua các trưởng lão Bắc Hải, Huỳnh Hoặc, Thánh Giả và Cổ Vu đều biến đổi. Quân đoàn đọa lạc thiên sứ cũng đã gia nhập vào cuộc tấn công Thái Cổ này.

Một tia chớp lướt qua đáy lòng mọi người. Hiện giờ đã không cần phải thảo luận nữa, đã có thể xác định được người đứng sau hành động lần này là ai. Nhân vật có thể chỉ huy Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp, toàn bộ Ma Giới cũng chỉ có Chủ Thần thứ mười bốn.

Thánh Giả hơi trầm tư, sau đó nói:

– Phía tây Thái Cổ, pháp tu chúng ta có thể ngăn cản.

Thánh Giả vừa lên tiếng cũng là lúc mọi người bắt đầu phân phối nhiệm vụ phòng thủ Thái Cổ.

– Phía nam, ta sẽ dẫn đệ tử trong tộc đến bảo vệ, lúc cần thiết sẽ sử dụng Mạt Nhật Tế Điển của tộc ta.

Cổ Vu nói.

– Cánh cổng truyền tống Ma Giới tại Đao vực, e rằng phải nhờ chư vị trưởng lão rồi.

Huỳnh Hoặc nói với trưởng lão Bắc Hải, sau đó quay sang Quân Thiên Thương:

– Cánh cổng truyền tống Ma Giới rất lớn, có lẽ chủ lực của Ma Giới sẽ chọn nơi này để đột phá. Quân huynh, đành phiền huynh dẫn theo hai mươi vạn cao thủ Thần cấp hậu kỳ đến đó trấn thủ!

– Có điều…

Huỳnh Hoặc nhìn về hai mươi cánh cổng truyền tống của quân đoàn đọa lạc thiên sứ ở hướng đông bắc, cùng với đọa lạc thiên sứ càng ngày càng nhiều, khẽ nhíu mày. Ý tứ rõ ràng là: những kẻ này nên do ai đối phó?

Mặc dù Huỳnh Hoặc không nói ra, nhưng mọi người đều hiểu được ý của y. Hiện giờ mọi người đều đã phân phối nhiệm vụ xong, còn ai có thể chắc chắn ngăn cản được đọa lạc thiên sứ ở hướng đông bắc đang không ngừng tràn ra. Chưa nói đến Lộ Tây Pháp sau lưng đọa lạc thiên sứ chính là Sí thiên sứ trưởng ngày xưa, năng lực e rằng không kém hơn bao nhiêu so với Chí Tôn.

– Nếu như Vô Kỵ không có bế quan, hiện giờ cũng sẽ không xảy ra vấn đề này.

Trong lòng thở dài một tiếng, Huỳnh Hoặc quay đầu nhìn về Phong Vân Vô Kỵ không nhúc nhích bên dốc núi. Y bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng Phong Vân Vô Kỵ dùng một thanh Đệ Ngũ Kiếm Đảm cắm ở trước cánh cổng truyền tống Ma Giới, chấn nhiếp ngàn vạn Hắc Ám Viễn Chinh quân.

– Ta sẽ đi.

Quân Thiên Thương đột nhiên mở mắt ra, lạnh nhạt nói:

– Lộ Tây Pháp cũng không gia nhập vào trận chiến, chỉ một mình ta là đủ ngăn cản đám đọa lạc thiên sứ này.

– Nhưng vậy Đao vực phải làm sao?

Quân Thiên Thương chậm rãi xoay người lại, hờ hững nhìn về đọa lạc thiên sứ rợp trời kín đất ở hướng đông bắc, lạnh nhạt nói:

– Không cần hai mươi vạn cao thủ Thần cấp, chỉ một mình ta, không tên nào có thể từ trong cánh cổng truyền tống ánh sáng kia ra ngoài.

Giọng nói của Quân Thiên Thương nhẹ nhàng hờ hững, không mang theo chút cảm xúc nào, nhưng từ trong đó mọi người đều cảm nhận được bá khí ngập trời và sự tự tin không gì sánh được.

Huỳnh Hoặc ngẩn ra một chút, sau đó nói:

– Được rồi.

Quân Thiên Thương lạnh nhạt liếc nhìn Phong Vân Vô Kỵ không nhúc nhích bên dốc núi, sau đó phất tay áo một cái, từ trên dốc núi nhảy xuống, hóa thành sao băng bay về phía đọa lạc thiên sứ ở đông bắc. Gần như đồng thời, mọi người đều từ trên dốc núi bay về các hướng. Bên dưới dốc núi đã sớm trống không, những cao thủ Thái Cổ khổ luyện thần công kia đã được phân bố đến các nơi Thái Cổ.

Tại khoảnh khắc mọi người rời khỏi dốc núi Kiếm các, một tia chớp màu đen mang theo khí tức hung ác từ Ma Giới vọt lên không, xuyên thẳng qua vách chắn giữa Thái Cổ và Ma Giới, rơi xuống khu vực Đông Hải.

Phi Thăng Chi Hậu

Phi Thăng Chi Hậu

Score 6
Status: Completed Author:

Thần là gì? Ma là gì? Tại sao lại có thần và ma?

Khi con người vượt qua giới hạn của người thì sẽ đến đâu? Sẽ đi về đâu?

Y là người cả đời chìm đắm trong võ học, đến lúc y vượt qua giới hạn của người để rồi được nhìn thấy một thế giới mới cùng những sự thật gây bàng hoàng...

"Ta, chết vạn lần, không hối tiếc."

"Hận! Hận! Hận! Giết thần! Giết ma!"

"Ta xa quê xưa, khi nào trở lại."

"Ta ngày nay chịu nhục, quyết ghi sâu trong tim, kiếp sau tất báo thù."

"Kẻ đến sau, nhân tộc ta, nếu có thể, xin mang hài cốt của ta về quê cũ, ta quá nhớ đất xưa rồi, nhớ đến không khí trong lành quê nhà, đất đai ẩm ướt..."

"Trời cao đáng giận a, nhân tộc ta bao giờ có thể thoát khổ ngục này! Ta khổ tu ma công, nếu có một ngày đi được khỏi nơi đây, quyết huyết tẩy thần ma!"

"Hận hận hận! Tại sao nhân tộc ta không hiểu khổ tâm của ta!Giết giết giết! Oán oán oán!!!"

"Ta tự nguyện nhập ma ngục này, nhận kiếp khổ vạn thế, chỉ nguyện nhân tộc ta có thể hưởng bình an một phương! Trời cao có nhân tộc ta!"

"Chịu thiên kiếp khó khăn vạn lần, ta cũng quyết chuyển thế trọng tu, quay lại nơi này, không diệt ma tộc, thề không ngừng nghỉ!"

Y mang theo sự gửi gắm của hàng triệu người Thái Cổ trên con đường diệt thần đồ ma.

Y - Người mang tên Phong Vân Vô Kỵ!

Sinh ra làm nam nhi, không cầu được sống mãi cùng trời đất, chỉ cầu được chết một cách ý nghĩa.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset