Một nhà ba người sắc mặt đột biến, Trình Diệu Uy bỗng nhiên đứng lên, trầm giọng nói:
– Miêu điện chủ, ngươi nói vậy là có ý gì?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
– Bổn tọa đã nói rất rõ ràng rồi, chẳng lẽ Đại đương gia vẫn nghe không rõ? Hay là cũng muốn lưu lại, đợi bổn tọa mời hết số con gái của ngươi tới đây?
Cái gì mà mời tới, chỉ cần động não một chút cũng biết là muốn bắt bọn họ làm con tin, sau đó lại dụ đám con gái của hắn tới bắt hết một mẻ.
Trình Diệu Uy nói:
– Miêu điện chủ, ta là ôm thành ý đến đây giải quyết chuyện, nếu ngươi cứ muốn làm người khác khó chịu, Trình mỗ cũng đành phải trực tiếp dẫn người đi, người của ngươi sợ rằng cũng không ngăn được Trình mỗ. Đợi Trình mỗ trở về Lưu Vân Sa hải, chỉ sợ Miêu điện chủ cũng không thể làm gì Trình mỗ. Nếu Trình mỗ đã dám đến, vậy thì dĩ nhiên cũng đã chuẩn bị kỹ càng!
Miêu Nghị nói:
– Đại đương gia, khi ngươi ở Lưu Vân Sa hải có thể coi như con rồng, nhưng đã đến địa bàn của bổn tọa cũng chỉ có thể là cái khay, không tới phiên ngươi giương nanh múa vuốt trước mặt bổn tọa. Bổn tọa hi vọng chúng ta vẫn có thể cùng giải quyết vấn đề, nếu ngươi muốn ỷ vào tu vi Tử Liên cảnh giới của mình đả đả sát sát, bất cứ lúc nào bổn tọa cũng có thể điều một đống Tử Liên tu sĩ tới phụng bồi.
Dứt lời hắn vỗ tay bành bạch.
Tiếng cười ha ha của Bành Ngư lập tức truyền đến, trực tiếp lắc mình rơi vào bên trong đình, mi tâm của hắn hiện lên Tử Liên thất phẩm, tu vi hơn xa Trình Diệu Uy.
Miêu Nghị cũng đứng lên, giới thiệu nói:
– Vị này là chưởng môn Tam Tổ môn, nếu Đại đương gia chê ít, trong cung bổn tọa còn có hơn mười vị chưởng môn đang uống trà, bất cứ lúc nào cũng có thể tới phụng bồi, muốn đánh với người nào, tùy ngươi chọn!
Trình Diệu Uy tức giận nói:
– Miêu điện chủ quyền thế như thế, vì sao cứ muốn gây khó khăn cho Trình mỗ? Giữ lai phu nhân và nữ nhi của ta đối với ngươi có ích lợi gì?
Miêu Nghị nói:
– Tôn phu nhân và lệnh nữ lưu lại đây, bổn tọa đã nói sẽ không bạc đãi là không bạc đãi, nhưng thiếu đi hai Hồng Liên tu sĩ làm trợ thủ đích xác là có ảnh hưởng không nhỏ với Nhất Oa Phong. Nhưng Đại đương gia yên tâm, bổn tọa sẽ điều bốn gã Hành tẩu cảnh giới Hồng Liên đi hiệp trợ ngươi, lại triệu tập một ngàn nhân mã đi bổ sung thực lực cho Oa Nhất Phong.
Hiệp trợ? Ngươi này hiệp trợ hay là muốn khống chế Oa Nhất Phong chúng ta? Trình Diệu Uy vừa sợ vừa giận, trước đó hắn chỉ cho rằng Miêu Nghị bắt nữ nhi của hắn muốn lừa gạt một phen, dù sao giết nữ nhi của hắn hay giết bọn hắn đối với Miêu Nghị mà nói cũng không có chỗ tốt gì, bọn hắn đã chuẩn bị tổn tài.
Ai ngờ Miêu Nghị lại muốn vươn tay vào Nhất Oa Phong của hắn, hắn thật sự muốn dùng một chưởng đánh chết Miêu Nghị!
Nhưng hắn biết chuyện này không thực tế, cho dù không có Bành Ngư ở đây, chỉ sợ một mình Miêu Nghị đứng ở chỗ này, hắn cũng không dám động thủ. Nếu đổi lại nơi này là Lưu Vân Sa hải hắn còn dám giết Miêu Nghị, nhưng chạy đến địa bàn phía chính phủ giết một điện chủ, hơn nữa địa vị của vị điện chủ này lại không tầm thường, nếu hắn thật sự dám làm như vậy, vậy toàn gia hắn sau này cũng đừng nghĩ đến chuyện ở lại Lưu Vân Sa hải, ít nhất tu sĩ cao cấp của Thần Lộ sẽ đuổi tận giết tuyệt toàn gia hắn.
Phá bỏ quy củ những quốc gia khác cũng sẽ không chứa chấp hắn, tán tu lại dám chạy đến địa bàn phía chính phủ giết người của phía chính phủ, dung túng một lần, lần sau tán tu khác cũng sẽ dám noi theo, điều này sẽ dao động sự thống trị ổn định của năm nước khác, sáu nước cũng sẽ không dung túng.
Cả nhà hắn liều mạng ở Lưu Vân Sa hải, không phải chính là muốn cho người nhà sống khá hơn một chút, chứ không phải muốn toàn gia chết sạch.
Mặc dù không dám ở chỗ này giết Miêu Nghị, nhưng hắn cũng đã chuẩn bị nếu thật sự trao đổi không được sẽ cướp người rời đi, phía ngoài mời được mấy vị bằng hữu đến làm trợ thủ tiếp ứng, ai ngờ Miêu Nghị đã chuẩn bị một đống Tử Liên cao thủ chờ hắn, nếu không nói chuyệ được cũng sẽ không thả hắn đi, quả nhiên là có quyền thế dễ làm chuyện!
Trình Diệu Uy trong cơn giận dữ nói:
– Nếu ta không đáp ứng thì sao?
– Bổn tọa biết Đại đương gia chính là người không muốn chịu uy hiếp, nhưng con gái của ngươi hai lần hạ sát thủ với bổn tọa. Nếu bổn tọa không giải quyết món nợ này, Nhất Oa Phong các ngươi còn tưởng là bổn tọa dễ khi dễ!
Miêu Nghị phất tay ra hiệu cho Diêm Tu, Thiên Nhi, Tuyết Nhi xoay người rời đi, vừa đi vừa nói chuyện:
– Bành huynh, nơi này giao cho ngươi, ngươi cũng không cần lo lắng sẽ phá hủy nơi này, bổn tọa nắm trong tay hàng tỉ tín đồ, một tòa cung điện không đáng giá nhắc tới. Nếu cả nhà bọn họ đã không tiếc mạng sống, bổn tọa làm sao lại tiếc một tòa cung điện, động thủ cũng đừng lưu lại người sống! Cảm thấy cố hết sức thì hô một tiếng. Bổn tọa đi ra ngoài uống chén rượu với mấy chưởng môn khác trước!
Bành Ngư cười ha ha nói:
– Mấy cát phỉ mà thôi, không cần đám người kia động thủ, để cho bọn họ ngồi uống rượu thoải mái!
Trình Ưng Vũ sắc mặt trắng bệch, rốt cục phát hiện đã chọc tới đại phiền toái cho người nhà.
– Miêu điện chủ xin dừng bước!
Vũ Quần Phương đột nhiên hô.
Miêu Nghị đang dẫn mấy người đi về phía trước chợt dừng bước, xoay người nói:
– Trình phu nhân chẳng lẽ có gì chỉ giáo?
Vũ Quần Phương kéo trượng phu đang tức giận lại, hỏi:
– Điều kiện của Miêu điện chủ cũng không phải là không thể đáp ứng, nhưng ta muốn biết chúng ta đáp ứng ngươi có thể có ích lợi gì? Đàn bà chúng ta không hiểu mấy cái đạo lý trống rỗng, nhưng cũng hiểu đạo lý không thể tự nhiên bị người ta chế trụ. Nếu không có chỗ tốt gì, tại sao chúng ta phải đáp ứng ngươi? Nếu trên dưới không có kết quả tốt, bất đắc dĩ chúng ta cũng đành phải liều mạng, ngươi có người, chúng ta cũng không phải tới tay không, phía ngoài cũng có một đám người tiếp ứng!
Nghe thê tử nói như vậy, Trình Diệu Uy cũng đè xuống lửa giận trong lồng ngực, mỏi mắt mong chờ.
Miêu Nghị lại gác tay quay về, đứng bên cạnh Bành Ngư lạnh lùng nói:
– Làm cát phỉ có cái gì tốt? Vợ chồng các ngươi cả đời làm cát phỉ, chẳng lẽ cũng muốn con gái của mình cả đời làm cát phỉ? Ở Lưu Vân Sa hải làm cát phỉ có tiền đồ sao? Đại đương gia cũng đã nói, đời này của hắn từng có sáu bà vợ, hơn hai mươi đứa con gái, cuối cùng chết hết cũng chỉ còn lại mấy người các ngươi, sinh nhiều hài tử như vậy, nuôi lớn rồi chẳng qua chỉ cần một đao của người ta là có thể giải quyết, các ngươi sinh nhiều hơn nữa cũng không đủ cho người ta giết, con gái các ngươi đủ để người ta giết mấy lần sao? Nói ngay nữ nhi này của ngươi, nếu không phải ta hạ thủ lưu tình, làm gì còn mạng sống mà ở đây quét sân!
Những lời này của Miêu Nghị đã chọc trúng tim đen của hai vợ chồng Trình Diệu Uy, gương mặt Trình Diệu Uy lạnh lùng như đóng băng, mười ngón tay Vũ Quần Phương lại nắm chặt vào nhau.