Sau khi rời khỏi Mộc Hành cung, Miêu Nghị tìm nơi một sơn lâm tịch mịch hạ xuống, lấy ra ‘tinh linh’ làm phép lay động một cái, sau đó cầm chuông bất động trong tay.
Rất nhanh, cái chuông trong tay vang lên tiếng “Đinh đinh leng keng”, đó là tín hiệu ước định với Thiên Nhi, Tuyết Nhi.
Thu tinh linh, một đường chạy về Trấn Nhâm điện, một lần nữa dặn dò nhị nữ một phen, lại để lại không thiếu đồ cho nhị nữ, trong sự lưu luyến không rời của hai nhị nữ dứt khoát bay khỏi.
Miêu Nghị lăng không đáp xuống, tới đỉnh núi trước đó đã ước định với Vu hành giả, nhìn thấy Vu hành giả đang khoanh chân ngồi dưới một gốc cây đại thụ chậm rãi đứng lên hỏi:
– Thí chủ đã chuẩn bị sẵn sàng?
Miêu Nghị chắp tay nói:
– Làm phiền đại sư!
Vu hành giả nói:
– Lần này đến Đại Thế Giới phải cần lộ trình hơn mười ngày, dựa vào tu vi của ngươi còn chưa đủ để không hô hấp trong thời gian dài, vì vậy phải chuẩn bị trước.
Miêu Nghị gật đầu, nhanh chóng làm phép, năm ngón tay thành một, từ hư không chộp tới, cỏ cây trước mắt đột nhiên không gió mà bay, khí lưu tụ tập đến trong tay Miêu Nghị, rất nhanh một đoàn thủy cầu trống rỗng màu lam nhạt xuất hiện, dần dần trở nên to lớn.
Mắt thấy Miêu Nghị làm phép mạnh mẽ áp súc không khí thành mấy quả cầu tồn trữ vào nhẫn trữ vật xong, Vu hành giả vuốt cằm nói:
– Đi thôi!
Dứt lời bay lên không đi, xông thẳng Thương Khung.
Bá! Miêu Nghị cũng bắn theo vào không trung, kiệt lực đuổi theo.
Bay thẳng một hồi, Miêu Nghị cảm giác có cái gì không ổn, ở phía dưới hô lên:
– Đại sư, chúng ta không đi Lưu Vân Sa hải sao?
Vu hành giả cúi đầu cười nói:
– Lát sau sẽ biết.
Miêu Nghị không thể làm gì khác hơn là tiếp tục bay lên đi theo ông ta, song càng bay càng cao, sau đó càng cảm giác chịu không nổi, nhìn tình hình của Vu hành giả là chuẩn bị trực tiếp bay ra khỏi tiểu thế giới. Nhưng là bằng tu vi của Miêu Nghị, tốc độ phi hành không đủ mau, căn bản bản không cách nào thoát khỏi dẫn lực trói buộc của tiểu thế giới , chỉ có tốc độ đủ mau mới có thể thoát khỏi tiểu thế giới trói buộc, đây cũng là tại sao tu vi cần phải đạt tới cảnh giới kim liên mới có thể đạt tới cảnh giới Phi Thiên.
Vu hành giả tự nhiên hiểu, tốc độ hơi chậm lại, đợi đến khi Miêu Nghị đuổi theo kịp, ôm cánh tay Miêu Nghị làm phép bao phủ, tốc độ phi hành của hai người đột nhiên tăng nhanh.
Bá! Trong nháy mắt thoát khỏi tiểu thế giới , Miêu Nghị lập tức phát hiện mình nhẹ như hồng mao.
Vu hành giả kéo hắn tiếp tục hướng chỗ sâu trong tinh không mênh mông bay đi, Miêu Nghị quay đầu lại liếc nhìn tiểu thế giới, phát hiện là một hình cầu tráng quan xinh đẹp, còn mênh mông tinh không thâm thúy làm người ta mê muội.
Ước chừng sau nửa canh giờ, hai người trống rỗng dừng lại, lẳng lặng trôi lơ lửng ở trong vũ trụ.
Miêu Nghị không hiểu vì sao, chỉ thấy Vu hành giả vung tay lên, một đạo lưu quang rời khỏi tay, ngang nhiên bành trướng thành một thân thuyền khổng lồ màu trắng, không phải là thuyền rồng U Minh thì còn có thể là cái gì?
Miêu Nghị thất kinh, truyện âm nói:
– Đại sư! Thuyền rồng U Minh ở trên người của ngươi?
Vu hành giả mỉm cười nói:
– Lão nạp đã thu phục thuyền rồng U Minh, tạm làm phương tiện vân du bốn phương ở trong tinh không mênh mông này.
Thu phục được rồi thuyền rồng U Minh? Miêu Nghị khiếp sợ không thôi, thuyền rồng U Minh làm cho Lục Thánh mơ ước lại bị Vu hành giả thu phục được rồi?
Vu hành giả thì bình tĩnh lắc mình bay đi, rơi vào trên lâu thuyền của thuyền rồng U Minh , cầm thiền trượng trong tay ngoắc nói:
– Thí chủ, mời lên thuyền!
Miêu Nghị vẫn có chút kiêng kỵ xem xét những cương thi chi chít bị khóa sắt lẳng lặng trôi lơ lửng ở bên thuyền.
Vu hành giả nhìn thấu sự băn khoăn của hắn , mỉm cười:
– Thí chủ không cần lo ngại, lần này thuyền đã bị lão nạp nắm trong tay, những thứ hộ pháp thuyền rồng này cũng chịu lão nạp khu sử, không có lão nạp cho phép sẽ không đả thương người.
Có lời này, Miêu Nghị lắc mình đi, cũng rơi vào trên lâu thuyền, nhìn quanh lâu thuyền tráng lệ, tinh mỹ tuyệt luân , trong lòng thở nhẹ một hơi.
Đứng ở trên lâu thuyền, Vu hành giả đột nhiên vung thiền trượng lên, giống như phát ra chỉ lệnh.
Thuyền rồng U Minh khổng lồ chậm rãi điều chỉnh phương hướng trong tinh không, đầu rồng to lớn ở đầu thuyền nhếch lên xác định vị trí xong, toàn bộ chiếc thuyền lớn bắt đầu đi về phía trước, dưới sự kéo đi nhanh chóng của một đám cương thi pháp lực cao thâm đi về phía trước, tốc độ có thể nói là càng lúc càng nhanh, cấp tốc bay vọt đi vào trong tinh không.
Nhìn xem một chút tinh hà mênh mông chung quanh , vô cùng tráng quan, Miêu Nghị tâm tình kích động khó hiểu, không nghĩ tới chính mình thậm chí có cơ hội đi tới Đại Thế Giới mà người tu hành tha thiết ước mơ tới được.
Hắn rất may mắn lần đó chạy đi Lưu Vân Sa hải thăm Lão Bản Nương, không nhịn được vỗ lên điêu lan trên lâu thuyền thở dài nói:
– May nhờ lúc ấy đi Lưu Vân Sa hải, nếu không không thể gặp đại sư, vãn bối làm sao có thể có cơ hội này!
Đầu mang đấu lạp, cầm thiền trượng trong tay, Vu hành giả nghiêng đầu nhìn hắn một chút, khẽ mỉm cười bao hàm thâm ý, không có đáp lại.
– Chà…
Tay vịn điêu lan, Miêu Nghị đột nhiên ngạc nhiên một tiếng, cúi đầu nhìn về phía điêu lan, vuốt ve qua lại liên hồi, sau nữa xoay người sờ sờ cửa sổ cùng cây cột phía sau cửa, đột nhiên quá sợ hãi nói:
– Nguyện Lực châu! Đại sư, chẳng lẽ toàn bộ thuyền rồng U Minh này cũng là do Nguyện Lực châu tạo thành?
Vu hành giả vuốt cằm nói:
– Đúng là như thế, thuyền này là chúng sanh nguyện lực tạo thành đặc thù pháp bảo, hơn nữa còn loại bỏ hết thất tình lục dục tạp niệm trong chúng sanh nguyện lực, giữ lại sự chất phác tự nhiên, nhìn không ra quang hoa mà Nguyện Lực châu bình thường phát tán ra.
Trời ạ! Miêu Nghị kinh hãi, một viên hạ phẩm Nguyện Lực châu là bao lớn, cho dù là thượng phẩm Nguyện Lực châu cũng bất quá lớn bằg trứng chim cút, mà thuyền lớn dài ngắn nơi đây cả trăm trượng, cái này cần bao nhiêu Nguyện Lực châu mới có thể tạo thành? Hơn nữa còn loại bỏ thất tình lục dục tạp niệm trong Nguyện Lực châu, sợ là cả tiểu thế giới kể từ khi có Nguyện Lực châu tới nay cộng dồn lại vậy cũng không đủ tạo ra thuyền này a!
Miêu Nghị thật sự là chấn động không nhẹ, thâm tình vuốt ve chiếc thuyền này. Hắn hiện tại đã tin là Đại Thế Giới tu hành tài nguyên vô cùng vô tận, chỉ nội một cái thuyền mà đã xa xỉ như vậy, quả thực đang nói đùa!
Hồi lâu sau mới từ trong sự chấn kinh hoãn lại thần trí, vừa nóng máu sôi trào, vừa mắt lộ ra tia sáng kỳ dị địa nhìn về phía chỗ sâu trong tinh không, lớn tiếng reo hò nói:
– Đại Thế Giới, ta đến rồi!
Vu hành giả hơi mỉm cười nói:
– Có lẽ chưa chắc tốt đẹp giống như ngươi nghĩ như vậy!
Giơ lên một ngón tay chỉ những cương thi kéo thuyền kia:
– Ngươi nhìn xem kết quả của bọn hắn sẽ biết, khi còn sống người nào thực lực không so với Lục Thánh chứ?
-…
Miêu Nghị ngây ngốc.
– Chỗ có người thì có ân oán giang hồ, địa phương có lợi ích thì ắt có sự tranh đoạt.
Vu hành giả coi như là thiện ý địa nhắc nhở một câu.