Miêu Nghị lại đưa tay lần mò trong nhẫn trữ vật,
– Cho nàng, lúc nào nhớ ta lại ăn một viên.
Lão bản nương hồ nghi nhận lấy, vừa thấy đồ trong tay liền kinh hãi đứng lên, bên trong là một ngàn viên Tiên Nguyên đan, lần nữa thất kinh hỏi:
– Ngưu nhị, ngươi lấy đâu ra nhiều thế này?
Tiên Nguyên đan nàng không phải chưa từng nếm qua, chỉ có điều nhiều như thế này thì đúng là lần đầu tiên nàng thấy.
– Sau này có cơ hội sẽ nói rõ cho nàng, giờ thì không cần hỏi nhiều.
Miêu Nghị giơ tay lên ra ý đừng hỏi, nam nhân có một số việc sẽ không nói cho nữ nhân, cũng có thể là do không muốn để cho nàng lo lắng.
Lão bản nương lắc đầu nói:
– Nhiều Tiên Nguyên đan như vậy rất có ích cho ngươi, ngươi giữ lại cho mình dùng đi.
Miêu Nghị cười nói:
– Trên người ta vẫn còn đủ dùng.
Dứt lời lại cầm nhẫn trữ vật đưa cho nàng,
– Nhìn một chút đi.
Lão bản nương sau khi nhận lấy dò xét, chỉ có thể nói là trợn mắt há mồm, khó tin nói:
– Dù là gia gia ta cũng không một lần lấy ra nhiều như này được, Ngưu Nhị, rốt cuộc là ngươi từ đâu mà có được?
Miêu Nghị phất tay áo tỏ ý nàng không nên hỏi, có vài thứ cho nàng xem chỉ là muốn cho nàng niềm tin, rằng việc nàng chờ đợi là đáng giá, mà không phải giống Phong Huyền chỉ cho nàng ngày ngày ngồi trên sân thượng uống rượu ngắm mặt trời lặn.
Lại lấy ra mấy quả tiên hạnh, tổng cộng có bốn quả,
– Cái này ta cũng còn, nên nàng cứ yên tâm mà nhận đi.
Lão bản nương khinh bỉ nhìn hắn một cái, ném trả nhẫn trữ vật cho hắn, giờ nàng yên tâm nhận đồ hắn đưa rồi.
Thu lại nhẫn trữ vật, Miêu Nghị đi tới bên cạnh nàng, đột nhiên một tay ôm ngang người nàng, đặt nàng lên trên tháp đè xuống, hai tay sờ lên quần của nàng.
Lão bản nương nhanh chóng bắt được hai tay hắn, nhìn chằm chằm nói:
– Ngưu Nhị, không phải ngươi cởi quần ta đến nghiện rồi chứ, đã quên lần đầu tiên cởi quần ta rồi sao?
– Ta không nhớ đã cởi quần ngươi lần nào cả? Đêm nay ta không đi, ở lại với nàng!
– Đừng làm loạn!
Lão bản nương nắm cánh tay lật cả người hắn sang một bên, tu vi cao chính là tốt ở điểm này.
Miêu Nghị bị ném sang một bên dở khóc dở cười nói:
– Không phải chứ, ta từ xa chạy tới đưa đồ cho nàng, nàng lại tuyệt tình như vậy?
Bịch! Miêu Nghị “Ách” một tiếng, trực tiếp bị Lão bản nương đạp một phát xuống giường, nằm trên đất ôm lấy bụng, cả người cong lại như con tôm.
Lão bản nương tay chống đầu, nằm nghiêng cười lạnh nói:
– Đưa vài thứ đến mà đã nghĩ ngủ được với ta? Ngươi nghĩ ta là người thế nào? Ngươi tới tặng đồ còn muốn được đưa về? Hửm?
Miêu Nghị bò dậy, khoát tay nói:
– Không phải ta có ý kia, không phải nàng từng nói chỉ cần ta tới thăm, liền có thể tuỳ ý chơi đùa sao?
– Đã chơi đùa một lần rồi, ta cũng không nói mỗi lần tới đều cho ngươi được chơi đùa.
Lão bản nương cười giễu một tiếng, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, lại vỗ vỗ gối bên cạnh, ý bảo hắn lên đây.
Miêu Nghị xem như là sợ nàng rồi, từ từ trèo lên, thành thành thật thật nằm một bên, trong lòng đắn đo suy nghĩ đợi ta đây tăng tu vi rồi, nàng cứ chờ coi.
Ai ngờ Lão bản nương thân hình ôn hương nhuyễn ngọc vậy mà chủ động dựa sát vào hắn, ôm hắn dịu dàng nói:
– Cứ nằm yên như này ở với ta một đêm đi, chờ khi ngươi cưới ta, ta lại cho ngươi chơi đùa, nếu không trong lòng ta sẽ rất khó chịu.
Miêu Nghị ngoài miệng đồng ý nhưng tay lại không thành thật, đưa tới sờ soạng những nơi không nên sờ. Không có biện pháp, đã qua cửa nơi này thì hắn không để tới chút hạn chế đó.
Bốp! Mu bàn tay bị đập một cái, bị đau phải rụt về, cứ vậy cho tới khi sắp bị đánh sưng lên, sau khi xác định không có cách nào có thể như ý, hắn mới thành thành thật thật kéo nàng, xì xào nói chuyện một đêm…
Sáng ngày hôm sau, Miêu Nghị rời phòng đi tới phòng lớn.
Nho sinh truyền âm nói:
– Tối qua không phải nói phải đi ngay sao? Sao còn ở lại qua đêm?
Miêu Nghị truyền âm thở dài:
– Haiz! Lão bản nương cứ giữ ta lại qua đêm, thịnh tình không thể chối từ a!
Thân thể không chiếm được tiện nghi thì chiếm tiện nghi ngoài miệng cũng thống khoái.
Nho sinh khoé miệng co rút một hồi, kêu một tiếng hâm mộ đố kỵ nhìn theo dáng người lớn lối đang nghênh ngang rời đi…
Tiên quốc Thần Lộ Mộc Hành cung Trấn Nhâm điện, Miêu Nghị lăng không bay tới, mấy đạo thân ảnh lập tức bay lên chặn lối, thấy đó là Miêu Nghị liền lắc người quay về.
Đối với việc giữ vững cảnh giác của những người này, Miêu Nghị tỏ ra khá hài lòng, lắc mình đi tới hậu cung.
– Đại nhân!
Vũ Quần Phương đang canh giữ ở hậu cung lắc mình đi ra hành lễ rồi thối lui, giờ nàng cũng là một trong biên ngoại thủ vệ.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi tự nhiên là mừng rỡ chạy ra nghênh đón, lúc trước khi Miêu Nghị dời đi phó thác như vậy khiến hai người lo lắng đề phòng không thôi.
Trở về ‘nhà’ vẫn là tốt nhất, có hai nữ nhân hầu hạ, tới mức không còn gì để nói, kiểu mà nếu phía trước trên đường ngươi đi có viên đá thì sẽ vội dời nó đi, tuyệt đối sẽ không để chân ngươi phải chạm vào nó.
Nhưng mà Miêu Nghị lúc này hiển nhiên là không có tâm tình hưởng thụ hầu hạ, đưa cho hai người hai viên tiên quả, thêm cả 500 viên Tiên Nguyên đan, làm hai nữ tử mừng rỡ không thôi, biết lần này đại nhân ra ngoài lại phát tài rồi, vui sướng nói lời cảm ơn.
Hai nữ nhân sau khi nhận lệnh, vội đi gọi Dương Khánh và Diêm Tu tới.
Sau khi nghe nội tổng quản hồi báo, xác nhận mọi việc vẫn xử lý ổn thoả, Miêu Nghị không ở lại Trấn Nhâm điện lâu, ngay trong đêm lặng lẽ ly khai, phi hành trong bóng đêm mênh mang, đi tới Tinh Túc Hải.