Chương 1218 : Đều uống lộn thuốc. (Hạ)

Đều uống lộn thuốc. (Hạ)

Nhưng thái độ của đối phương quá kém, Miêu Nghị hỏi chuyện đàng hoàng mà người ta hằn học đáp lại, hắn giận. Miêu Nghị lạnh lùng nhìn Hồng Liên lục phẩm trên trán đối phương, đứng yên tại chỗ.

Tu sĩ áo trắng nhướng mày, cười khẩy nói:

– Như thế nào? Cố ý muốn cản đường ta phải không?

Phía không xa một tu sĩ bạch y chạy đi tìm khắp nơi bay đến, trán lóe sáng ảo ảnh Kim Liên nhất phẩm.

– Vĩnh Hiển, có chuyện gì?

Người được gọi là Vĩnh Hiển giơ tay chỉ vào Miêu Nghị:

– Vĩnh Thành sư huynh, tiểu tử này dám cản đường của ta!

Tu sĩ Kim Liên được gọi là Vĩnh Thành lạnh lùng liếc qua Miêu Nghị, giữa trán hắn đã bôi bùn Linh Ẩn nên một chốc không nhìn ra tu vi của hắn thế nào.

Miêu Nghị có cái miệng, không phải đối phương nói gì thì là cái đó.

Miêu Nghị lạnh nhạt nói:

– Ta khách sáo hỏi đường nhưng sư đệ của ngươi mở miệng đã kêu ta cút đi, chẳng lẽ còn muốn đánh nhau?

Vĩnh Thành thấy Miêu Nghị khí độ ung dung bình tĩnh, xem liền biết là người quen ở trên người khác. Nhìn đối phương không hề sợ hãi, Vĩnh Thành không biết Miêu Nghị sâu cạn.

Vĩnh Thành quay đầu trừng sư đệ:

– Sư đệ, bỏ đi, bây giờ không phải lúc gây sự, đừng làm lỡ việc chính.

Vĩnh Thành kéo Vĩnh Hiển rời đi, lúc đi Vĩnh Hiển độc ác trừng Miêu Nghị.

Miêu Nghị quay đầu nhìn, tiếp tục bay tới trước, thỉnh thoảng thấy có người ở trong núi bay tới bay lui, hình như không chỉ có tu sĩ Vô Tướng tông vì cách ăn mặc khác nhau, không biết bọn họ tìm cái gì.

Có vết xe đổ Vô Tướng tông khiến Miêu Nghị chẳng chút hảo cảm với người của những môn phái này, hắn cũng không muốn gây chuyện nên tiếp tục bay tới trước.

Miêu Nghị quét mắt khắp nơi vô tình thấy sườn núi bốc khói bếp mờ ảo.

Miêu Nghị bay tới gần nhìn kỹ, dưới bóng râm có một cái miếu Thổ Địa, một lão già đang nướng đồ ăn. Lão rút một củ từ ra khỏi đống lửa, bẻ củ từ ra thổi cho nguội, vừa ăn vừa nhìn người thỉnh thoảng vụt qua không trung. Cuối cùng lão nhân ánh mắt giao nhau với Miêu Nghị.

Miêu Nghị đáp xuống, lão già hừ lạnh liếc hắn, thái độ cũng không tốt, tiếp tục gặm củ từ của mình.

Miêu Nghị thầm lấy làm lạ, chẳng lẽ mặt mũi hắn đáng ghét lắm sao mà ai nhìn cũng không ưa, toàn sầm mặt với hắn?

Thôi, không muốn gây chuyện.

Miêu Nghị bước vào miếu Thổ Địa nhỏ, thi pháp kêu lên:

– Thổ Địa, Thổ Địa, đi ra gặp mặt!

Miêu Nghị định hỏi đường Thổ Địa chỗ này, ai dè bên ngoài vọng vào tiếng la:

– Ồn ào cái gì!

Miêu Nghị ngoái đầu nhìn, thấy lão già vừa cắn củ từ nướng vừa đi tới.

Lão nhìn Miêu Nghị từ trên xuống dưới:

– Lão phu là Thổ Địa nơi này, có chuyện gì?

Miêu Nghị chắp tay:

– Chào Thổ Địa công.

Miêu Nghị chỉ hướng bên ngoài, hỏi:

– Những tu sĩ bên ngoài đang tìm cái gì?

Lão già tức giận nói:

– Ai biết!

Mợ! Người trên hành tinh này đều uống lộn thuốc đi, ai nói chuyện cũng hằn học là sao? Không lẽ trên hành tinh này trừ Chính Khí môn ra không có người tốt?

Miêu Nghị hít sâu kiềm nén lửa giận, khuyên mình đến đây là để làm việc chính đáng, đừng gây sự.

Miêu Nghị một lần nữa thỉnh giáo:

– Xin hỏi Thổ Địa công công chỗ này là đâu?

– Không biết gì hết!

Lão già cắn củ từ, phất tay nói:

– Mau cút đi, đừng làm phiền ta.

Bốp!

Tiếng tát tai giòn vang, củ từ văng ra, lão già ôm má xoay một vòng, bị đánh.

Miêu Nghị thật sự không kiềm được cơn giận, hắn tát Thổ Địa một cái.

Lão già vẻ mặt khó tin, hai tay ôm gò má trừng Miêu Nghị, giận run người quát:

– Tên giặc to gan kia, dám đánh mệnh quan Thiên Đình!

Rầm!

Miêu Nghị đạp vào bụng lão già đá bay ra ngoài đụng nứt bệ bày cống phẩm bằng đá.

Lão già Thổ Địa ôm bụng quỳ xuống đất, đau đớn rên rỉ:

– Dám đánh mệnh quan Thiên Đình . . . chán sống!

Đánh mệnh quan Thiên Đình có là gì, lão tử còn giết chết!

Miêu Nghị cười lạnh, hắn sợ khỉ gì, không được thì chạy, dù sao bên đại thế giới này hắn không có vướng bận gì.

Miêu Nghị tiến lên trước đạp Thổ Địa nằm bẹp dưới đất:

– Một Thổ Địa nho nhỏ cũng dám sĩ diện trước mặt bổn tọa, theo ta thấy ngươi mới thật sự chán sống!

Chân Miêu Nghị nhấn mạnh.

Răng rắc!

Nền đá nứt rạn, tứ chi Thổ Địa căng cứng.

Thổ Địa gào rú:

– Đại tiên tha mạng, đại tiên tha mạng, tiểu tiên không dám!

Miêu Nghị xòe năm ngón tay hút Thổ Địa lại gần, túm cổ áo lão lạnh lùng hỏi:

– Chỗ này là đâu?

Thổ Địa nhăn mặt nói:

– Không biết.

Bốp!

Miêu Nghị tát Thổ Địa một cái, hỏi lại:

– Chỗ này là đâu?

Thổ Địa mếu:

– Ta thật sự không biết!

– Là Thổ Địa bản địa mà không biết đây là đâu, lừa quỷ sao?

Miêu Nghị tát mạnh một cú đau điếng, Thổ Địa miệng mũi chảy máu.

Thổ Địa nước mắt rưng rưng phát ra tiếng khóc của nữ:

– Hu hu, ta thật sự không biết, ngươi dám đánh ta.

Miêu Nghị sửng sốt, nhưng Thổ Địa bản địa là nam hay nữ không liên quan gì hắn.

Miêu Nghị lạnh lùng quát:

– Thật sự không sợ chết, để ta xem ngươi có thể mạnh miệng bao lâu.

Miêu Nghị nhanh chóng thi pháp cấm chế toàn thân đối phương, đánh ngọn lửa vô hình vào thân thể Thổ Địa thu người vào túi, xoay người ra khỏi miếu Thổ Địa. Đối phương đã cứng miệng như thế, Miêu Nghị cũng thượng cẳng chân hạ cẳng tay thì làm sao giữ đối phương lại gây rắc rối cho mình?

Miêu Nghị bay ra khỏi miếu Thổ Địa không lâu sau đột nhiên thấy một tu sĩ mặc đạo bào quen mắt bay tới bay lui sưu tầm.

Miêu Nghị mừng rỡ hét to:

– Là đệ tử Chính Khí môn?

Đạo sĩ kia nhìn sang, giật mình, vẻ mặt ngạc nhiên bay tới trước mặt Miêu Nghị, chắp tay chào:

– Bảo Hoa kính chào cư sĩ!

Bảo Hoa? Miêu Nghị không có ấn tượng với gã nhưng trông khá quen mắt, đúng là đệ tử Chính Khí môn.

Miêu Nghị hỏi:

– Bảo Hoa, các ngươi chạy tới chạy lui chỗ này làm gì?

Bảo Hoa trả lời:

– Thiên Diện Yêu Hồ linh sủng của Bích Nguyệt Phu Nhân Hỗn Nguyên Giới chạy trốn, chúng ta đang tìm kiếm, cư sĩ không biết sao?

Miêu Nghị mờ mịt:

– Hỗn Nguyên Giới? Bích Nguyệt Phu Nhân?

Miêu Nghị nghi hoặc hỏi:

– Bích Nguyệt Phu Nhân làm chuyện gì? Tại sao phải tìm linh sủng giúp nàng ta?

Bảo Hoa kinh ngạc nói:

– Bích Nguyệt Phu Nhân là người quản lý Thiên Nhai Hỗn Nguyên Giới! Bích Nguyệt Phu Nhân đã lên tiếng là nếu ai tìm giúp Thiên Diện Yêu Hồ thì nàng sẽ thưởng cho một cửa hàng có quyền kinh doanh trong Thiên Nhai.

Cửa hàng ở Thiên Nhai?

Miêu Nghị trợn mắt há hốc mồm, giật nảy mình.

Hỗn Nguyên Giới hỗn hợp yêu ma quỷ quái, khá hỗn loạn nhưng là nơi nhiều thế giới tập trung giao dịch. Nơi đó đen ăn đen, trộm cướp giết thường như cơm bữa. Sau này Thiên Đình vì bảo đảm giao dịch bình thường nên phân chia ra một khu vực ở các Hỗn Nguyên, thành lập khu vực giao dịch được bảo vệ, phái thiên binh thiên tướng trấn thủ bảo vệ trật tự, khu vực giao dịch được bảo vệ này gọi là Thiên Nhai.

Hỗn Nguyên Giới lớn như thế không thể phái người bảo vệ mỗi góc, nên bảo đảm an toàn tuyệt đối chỉ có thể tập trung vào một chỗ, đã định trước phạm vi Thiên Nhai sẽ không quá lớn. Vật càng hiếm càng quý, tạo thành Thiên Nhai tấc đất tấc vàng. Không phải ai muốn cũng có một cửa hàng trong Thiên Nhai được, có tiền chưa chắc được.

Phi Thiên

Phi Thiên

Status: Completed Author:

Truyện Phi Thiên nói về một nam tử có lai lịch thần bí, phong hoa tuyệt đại.

Ngoái đầu nhìn lại, tư thái bễ nghễ thiên hạ, trong đó lại chứa biến hoá kỳ lạ khó lường. Trong đại trận 'Vạn Trượng Hồng Trần' , một thủ chích kinh tâm động phách, đàn cổ đứt dây, tĩnh lặng đợi người hữu duyên !

Ngộ ra, mới biết, dưới khung trời lòng người dễ thay đổi, yêu ma quỷ quái không bằng nhân tình ấm lạnh!

Tay trong tay, thanh mai trúc mã, mỹ nhân như ngọc, tiếc rằng lúc đó thiên địa kiếm khí như hồng!

Ân huệ lang, anh dương võ liệt, nhiệt huyết hướng lên trời cao, chỉ thẳng sao đêm!

Tinh không rộng lớn, thất tình lục dục, tham niệm sân si, Phật đế Như Lai, mặc ngươi pháp lực vô biên!

Chúng sinh, nhất khang thành nguyện lại đổi lấy biển máu dâng trào!

Quỷ khóc thần sầu, biển máu không bờ, xin hỏi đường đi ở phương nào?

Nếu không đường, mặc khổ hải biển máu, bạch cốt hóa thuyền, Nhất Phi Trùng Thiên!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset