Kiều công công lặng im, cảm thấy Vân Ngạo Thiên nói có lý, gật đầu nói:
– Hiểu rồi.
Sau khi rời khỏi Đại Ma Thiên, một đỉnh hương phi tháp vắt ngang giữa trời.
Lão Bản Nương nằm nghiêng trên tháp chống đầu lên tiếng:
– Thạch Tượng, sau khi đi ra không thấy ngươi nói một câu, đã xảy ra chuyện gì đúng không?
Thạch Tượng không biết nên nói sao, nhớ tới lời Ma Thánh nhắc nhở đừng bảo:
– Không có gì, chỉ đang suy nghĩ chút chuyện.
Mộc Tượng đi phía trước khiêng kiệu cười nói:
– Nghĩ gì? Đang tư xuân sao? Lẽ ra không nên, bình thường ngươi hay đi ‘Sa Miên quật’ trong Lưu Vân Sa Hải lắm mà.
Sa Miên quật giống như thanh lâu trần gian.
– Câm mồm thối của ngươi lại!
Thạch Tượng chửi tục:
– Ngươi dám nói mình chưa đi chỗ đó?
– Câm hết miệng thối lại cho ta!
Lão Bản Nương lười biếng nằm nghiêng trên giường lên tiếng:
– Ai dám nói lời thô tục trước mặt lão nương thì lão nương sẽ xé miệng kẻ đó ra!
– A!
Đám người Lão Bản Nương vừa đi thì trong một cái hang ngầm ở Đại Ma Thiên phát ra tiếng gào thảm thiết. Tiếng rú thê lương không dứt kéo dài cỡ nửa canh giờ thì thanh âm yếu dần.
Không lâu sau một bóng người đẫm máu loạng choạng ra khỏi cửa hang, lảo đảo vịn vách đá, một đường để lại dấu tay máu, đạp dấu chân máu, người như mới vớt ra từ ao máu, không thấy rõ bộ dạng thế nào. Người đó run rẩy tiến lên.
Người đó đi tới cửa hang tiếp xúc ánh nắng, bản năng giơ tay che mắt, dường như không thể thích ứng với tia sáng bên ngoài.
Hai nam nhân đi theo từ phía sau ra, quát:
– Mau cút đi, còn không đi thì đừng đi nữa!
Người đẫm máu cắn răng loạng choạng đi tới.
Rầm!
Người đứng sau đạp bay người đẫm máu, sau đó có người bay tới, thi pháp bao lấy người đẫm máu bay lên trời rời xa Đại Ma Thiên, ném xuống chân núi.
Tinh Túc Hải, Tây Túc Tinh cung. Miêu Nghị từ trên trời giáng xuống, hắn trực tiếp xâm nhập vào trong cung, đáp xuống trước đại điện cổ xưa.
Một bóng áo xanh xuất hiện, Thanh Phong từ đâu chui ra chặn trước mặt Miêu Nghị.
Thanh Phong nhìn Miêu Nghị chằm chằm, lạnh lùng nói:
– Ai cho ngươi tự tiện xông vào?
Miêu Nghị phẩy tay:
– Mau tránh ra, ta có chuyện quan trọng cần tìm Phục Thanh đại nhân!
Ánh mắt Thanh Phong tàn nhẫn, giọng Phục Thanh vọng ra từ đại điện:
– Cho hắn vào đi Thanh Phong.
Thanh Phong lên tiếng:
– Tuân lệnh!
Nhưng mặt Thanh Phong đen như than, xoay người đi đến cửa đại điện, đẩy cánh cửa cổ xưa dày nặng ra.
Miêu Nghị vào trong điện, hành lễ:
– Kính chào tiền bối.
Phục Thanh mở mắt ra:
– Tiểu tử nhà ngươi ngày càng kiêu ngạo, bây giờ đến chỗ ta còn không thèm đeo mặt nạ, không sợ bên Tiên quốc tính sổ với ngươi sao?
Miêu Nghị khinh thường nói:
– Ta bị biếm thành động chủ rồi còn sợ gì nữa?
Phục Thanh ngồi khoanh chân khẽ thở dài:
– Tiểu tử nhà ngươi nếu không có việc gì sẽ không tới chỗ ta, hãy nói thẳng ra đi.
Miêu Nghị ngồi xếp bằng đối diện Phục Thanh:
– Vốn định đi Đông Túc Tinh cung tìm Hùng Uy đại nhân, nhưng Tiên quốc cách chỗ lão gần hơn. Nói công việc đây, ta vừa đi đại thế giới một chuyến.
– …
Phục Thanh, Thanh Phong còn tưởng mình nghe nhầm, xoe tròn mắt chờ Miêu Nghị nói tiếp.
Nhưng hắn không nói nữa.
Phục Thanh hỏi dồn:
– Ngươi mới nói gì?
Miêu Nghị hỏi:
– Ta nói ta vừa đi đại thế giới một chuyến, lão không nghe lầm, là đại thế giới. Chẳng lẽ lão không biết đại thế giới là ở đâu sao?
Hoàn toàn giật mình.
Phục Thanh vụt đứng dậy, biểu tình khó tin nhìn Phục Thanh, trầm giọng nói:
– Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi đừng đùa với lão phu!
Biểu tình của Thanh Phong tràn ngập khó tin nhìn Miêu Nghị chằm chằm.
Miêu Nghị đứng dậy, thở dài:
– Chuyện lớn như vậy ta có thể đùa giỡn hay sao?
Phục Thanh đanh giọng hỏi:
– Sao đi được?
Miêu Nghị đáp:
– Vô tình cùng Vu Hành Giả đi một chuyến.
Phục Thanh kinh ngạc nói:
– Vu Hành Giả biết cách đi đại…
Phục Thanh ngừng bặt, sau đó chậm rãi gật đầu:
– Đúng rồi, nếu nói trên đời này có ai biết cách đi đại thế giới thì chỉ có Vu Hành Giả là biết, lão kia thần cơ diệu toán, bí ẩn khó lường. Lục thánh có được ngày hôm nay toàn nhờ lão ta ban tặng.
Miêu Nghị kinh ngạc hỏi:
– Lục thánh được như ngày nay liên quan gì đến Vu Hành Giả?
Phục Thanh nói:
– Chúng ta từng bắt thân tín của lục thánh ép hỏi mới biết lai lịch công pháp lục thánh tu hành. Tuy thiên phú tu hành của lục thánh cao nhưng tu vi ngày xưa chỉ mới đến Tử Liên, kết quả gặp Vu Hành Giả, được Vu Hành Giả chỉ điểm mới gặp thuyền U Minh Long. Công pháp tu hành của lục thánh đến từ thuyền U Minh Long, có thể nói lục thánh lấy được ích lợi lớn từ thuyền U Minh Long, không nhờ Vu Hành Giả ban tặng thì còn là gì?
Nhìn ra được Phục Thanh không quá thích Vu Hành Giả, nhưng Miêu Nghị thông cảm. Nếu Vu Hành Giả không nhúng tay vào thì bầy yêu Tinh Túc Hải cũng sẽ không lạc đến nước này, vốn là bá chủ của thế giới này nhưng bị dồn ép co đầu rút cổ trong góc.
Miêu Nghị ngẫm nghĩ thấy cũng đúng. Vu Hành Giả rất có thể chỉ điểm lục thánh tìm thuyền U Minh Long, trên đời này không ai hiểu rõ thuyền U Minh Long nhiều hơn Vu Hành Giả.
– Vậy các người không tìm Vu Hành Giả chỉ điểm bến mê sao?
– Cũng có tìm, tiếc rằng biết có người như thế tồn tại nhưng chưa từng gặp mặt.
Phục Thanh nói rồi kinh ngạc kêu lên:
– Tiểu tử nhà ngươi đã không phải lần đầu tiên gặp Vu Hành Giả, hay là ngươi có thể tìm đến?
Miêu Nghị khẽ thở dài:
– Ta chỉ vô tình gặp gỡ hai lần, nếu có thể tìm Vu Hành Giả thì ta đã không đến gặp các người.
Phục Thanh sốt ruột muốn kiểm nghiệm thật giả:
– Vậy không nói chuyện này nữa, nói mau lên, đi đại thế giới như thế nào:
Miêu Nghị lắc đầu nói:
– Lão đừng gấp, ta đã kể ra thì tất nhiên sẽ cho lão biết, không thì đã chẳng nói. Nhưng một mình lão không ứng đối được, mau đi liên lạc với ba vị Kí Chủ khác, chờ người đến đông đủ rồi chúng ta bàn bạc kỹ lại.
Phục Thanh lập tức quay đầu lại nói:
– Thanh Phong, đi mời lão đại, lão tam và lão tứ đến.
Thanh Phong lên tiếng xoay người đi, cũng biết sự việc quan trọng:
– Tuân lệnh!
– Khoan đã!
Miêu Nghị lên tiếng:
– Thanh Hữu Sứ, kêu ba vị mỗi người mang theo một sứ giả, việc này không thể để lộ cho người khác biết.
Thanh Phong nhìn Phục Thanh.
Phục Thanh vung tay nói:
– Cứ làm theo lời của hắn!
Đêm hôm đó ba vị Kí Chủ lục tục đến đông đủ, trước khi tới không biết xảy ra chuyện gì mà kêu gấp vậy. Gặp Phục Thanh rồi, biết có liên quan tới đại thế giới thì cả đám ngạc nhiên và rất mừng, sai người mời Miêu Nghị đến ngay.
Một đám người tụ tập trong cung điện cổ xưa.
Hùng Uy vừa gặp mặt đã lớn tiếng hỏi:
– Miêu Nghị, chuyện đại thế giới không phải đùa đúng không?
– Ta không ăn no rửng mỡ, có cần lấy chuyện này ra đùa không?
Miêu Nghị lật tay lại lấy ra một cái hột Tiên Hạnh, hỏi:
– Có biết đây là thứ gì không?
Mỗi người cầm một hạt đặt trong tay nhìn.