Nam Cực lão tổ trêu đùa:
– Phong Huyền, thê tử ngươi quá cường thế, lấy trở về nên chuẩn bị chịu khổ đi.
Lời này chọc cười mọi người. Cháu gái Ma Thánh nha, nàng có lực lượng cường thế nhưng cuối cùng vẫn đi theo Phong Huyền, hiện tại chỉ đùa nghịch tiểu tính tình mà thôi. Nàng chờ ở đây nhiều năm như thế, không phải đang đợi Phong Huyền đi ra hay sao? Tu sĩ trong thiên hạ đều biết.
– Chịu tội cũng đáng được, ta cam tâm tình nguyện, mọi người không nên chê cười.
Phong Huyền chắp tay với mọi người chung quanh, bộ dạng cầu xin tha thứ, hắn lại chắp tay xin lỗi bà chủ:
– Tiểu Thu, là ta cân nhắc không chu toàn, ngươi đừng đặt trong lòng, sở dĩ trước kia không báo cho ngươi biết, thật ra là ta muốn cho ngươi kinh hỉ mà thôi.
– Đúng là kinh hỉ!
Bà chủ gật gật đầu, đôi mắt sáng nhìn chung quanh, nhìn một lần lại một lần nhưng người kia chưa đến, trong mắt mang theo tuyệt vọng và ai oán, cuối cùng nhìn lên người Phong Huyền, nói:
– Hiện tại ta không thể đi theo ngươi!
Hiện trường yên tĩnh, Phong Huyền ngạc nhiên.
– Vì cái gì? Tiểu Thu, ta thừa nhận ta làm không đúng, nhưng mà…
Bà chủ lại nói:
– Đợi một ngày!
Lại chờ thêm một ngày? Phong Huyền cười khổ nói:
– Tiểu Thu, sở dĩ định vào hôm nay là vì hôm nay là ngày tốt, qua hôm nay chậm trễ giờ lành, sẽ không tốt đâu.
– Chính bởi vì hôm nay là ngày tốt, người trong giới tu hành cũng biết ngươi hôm nay đến đón dâu, cho nên ta mới chịu cho các ngươi chờ.
Bà chủ nhìn phương xa.
Mọi người nhìn nhau, cảm thấy nàng quá tùy hứng.
Phong Huyền khó hiểu, hỏi:
– Tiểu Thu, rốt cuộc ngươi đang chờ cái gì?
– Chờ một người rất trọng yếu với ta, hôm nay đầu tháng chín, không chờ hết hôm nay ta không cam lòng, hôm nay ta phải chờ!
Bà chủ dùng ngữ khí kiên định nói:
– Qua hôm nay ta sẽ cho ngươi câu trả lời, cũng cho mọi người câu trả lời. Phong Huyền, chúng ta lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi không thể chờ một ngày?
Nàng nói với Phong Huyền.
Lời này ngăn cản tất cả mọi lời Phong Huyền phản đối. Người ta đợi ngươi vài vạn năm, bây giờ ngươi đột nhiên chạy đến, người ta bảo chờ thêm một ngày, nếu ngươi không chờ nổi thì nói không qua, Phong Huyền vẫn muốn hỏi:
– Tiểu Thu, ngươi đang chờ ai?
Người này rất trọng yếu sao? Trong lòng hắn không biết nên nói gì, chẳng lẽ đang chờ Ma Thánh Vân Ngạo Thiên?
– Chờ người nên chờ!
Bà chủ nói xong quay người đi vào trong phòng.
Lúc này Phong Huyền muốn đi theo, ai ngờ thợ đá xuất hiện ngăn cản ở cửa, hắn vươn tay đóng cửa phòng.
Ánh mắt Phong Huyền nhìn thợ đá ngăn cản trước cửa, nói:
– Thợ đá, ngươi ngăn cản ta làm gì?
Thợ đá trả lời:
– Bà chủ bảo các ngươi chờ một ngày!
Phong Huyền không vui, nói:
– Ta có lời muốn nói một mình với Tiểu Thu!
Lúc này đầu bếp cũng đi tới, hắn đứng song song với thợ đá và nói:
– Bà chủ chưa cho phép, không ai được bước vào phòng của nàng.
Phong Huyền dùng ánh mắt hung dữ nhìn hai người, lúc này có tiếng bà chủ từ trong phòng vọng ra:
– Phong Huyền, có lời gì nói sau, cứ tiếp khách trước đi.
Phong Huyền vẫn cảm thấy không đúng, đám khách nhân đến cổ động ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tóm lại đám người trong khách sạn không xem đây là ngày vui, mỗi người đều có sắc mặt lạnh lùng.
Phong Huyền tươi cười nói với bà chủ trong phòng:
– Tiểu Thu, là ta không đúng, ta sẽ chờ một ngày, ngươi nghỉ ngơi đi.
Hắn quay người chắp tay với mọi người:
– Chư vị, đa tạ chư vị đến đây cổ động, Tiểu Thu chờ ta nhiều năm như vậy, ta chờ thêm một ngày cũng là lẽ đương nhiên, chỉ làm phiền chư vị cùng chờ với ta, hi vọng sẽ không chậm trễ việc của chư vị, nếu ai có việc gấp xin tự tiện, hôm nào đi Vô Lượng Thiên uống rượu mừng là được!
– Không ngại!
– Đến đã đến rồi, chờ lâu một ngày cũng không sao.
Mọi người cười ha ha, dù nội tâm cảm thấy việc lần này không đúng, hôm nay là ngày vui nhưng hành động và lời lẽ của bà chủ giống như giội chậu nước lạnh làm hạ nhiệt hào khí vui vẻ của mọi người, ít nhất mọi người cười rất gượng ép, chẳng qua ai cũng dùng ánh mắt không tốt nhìn Phong Huyền.
Phó Nguyên Khang và Thôi Vĩnh Trinh nhìn nhau, bọn họ cảm giác thái độ của bà chủ với Phong Huyền rất khác, dường như còn mang theo miệt thị, hai người có phần không vui. Cháu gái Ma Thánh Vân Ngạo Thiên thì thế nào, đến Phong gia cũng phải sinh con dưỡng cái cho Phong gia!
Mọi người tươi cười xuống lầu, Phong Huyền chắp tay đưa tiễn, tiếng gõ trống khua chiêng trong sân khách sạn cũng dừng lại, khách nhân xem náo nhiệt cũng vào khách sạn nghỉ ngơi.
Chờ khách trên sân thượng rời đi, Phong Huyền quay đầu nhìn sang nho sinh và thợ mộc, thấp giọng nói:
– Hai người các ngươi đi theo ta một lát!
Nho sinh và thợ mộc lặng lẽ đi theo hắn. Không có biện pháp, hai người năm đó chính là tùy tùng Phong Huyền…
Bên trong gian phòng xa xa, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng trên sân khách sạn, Ưng Vô Địch cười hắc hắc và nói:
– Có điểm kỳ quái, dường như tân nương không cho chú rể chạm vào mình, còn sập mặt vào cửa chú rể nha! Các ngươi xem có thấy thú vị không?
– Dường như có cổ quái, chẳng lẽ thật có náo nhiệt để xem?
Phục Thanh sờ cằm nhìn Miêu Nghị, nói:
– Lão ngũ, có phải ngươi biết trước việc gì hay không?
Miêu Nghị thất thần nói:
– Xem tiếp thì biết!
Phòng bếp đã tắt lửa, không có biện pháp, đầu bếp đã bãi công, vài tên tiểu nhị đang nhàm chán nên bị thợ mộc đuổi ra.
Phong Huyền đi vào trong bếp, hắn đứng chắp tay nói với hai người bọn họ.
– Tiểu Thu nói đang chờ ngươi rát trọng yếu với nàng, hai người các ngươi có biết nàng chờ ai không?
– Không biết!
Hai người đều lắc đầu, đánh chết cũng không nói…
Trong gian phòng kia, chủ nhân căn phòng lại gõ cửa.
Miêu Nghị mở cửa sau đó truyền âm hỏi:
– Tình hình bên kia thế nào?
Người nọ trả lời:
– Lão bản khách sạn Phong Vân thấy Phong Huyền trở lại, chuẩn bị nghênh đón bà chủ đi Thiên Ngoại Thiên tổ chức hôn sự, bà chủ lại không chịu đi!
Miêu Nghị vội hỏi:
– Vì cái gì không chịu đi?
Người nọ trả lời:
– Bà chủ bảo hôm nay là đầu tháng chín, giới tu hành cũng biết Phong Huyền tới đón dâu, mà nàng đang chờ người rất trọng yếu với mình, nói là hôm nay không chờ đến thời khắc cuối cùng sẽ không cam lòng…
Lời còn chưa nói hết, đôi mắt Miêu Nghị mở to, hô hấp dồn dập, hắn đẩy chủ nhân gian phòng sang một bên, lập tức lao ra bên ngoài.
– Lão Ngũ, ngươi đi làm cái gì?
Hùng Uy la lớn nhưng vô dụng.
Cái gì ước hẹn ngàn năm! Cái gì chờ thêm hai trăm năm! Vi phạm hứa hẹn thì như thế nào? Miêu Nghị mặc kệ tất cả, trực tiếp bay thẳng tới không trung khách sạn Phong Vân, đối mặt với sa mạc thê lương, hắn giang tay với thiên địa, vận chuyển lực lượng cường đại vào trong tay và đánh thẳng vào khách sạn Phong Vân.
Trong chốc lát tiếng nổ ầm ầm vang lên, cả khách sạn sụp đổ, tường viện sụp xuống, phòng ốc khuynh đảo, bụi mù bao phủ các nơi.
– Lão ngũ làm gì?
Hồng Thiên kinh hô một tiếng.
– Mẹ kiếp, hắn bảo chúng ta đến xem náo nhiệt là thế này sao?
Ưng Vô Địch hét lớn.