Miêu Nghị hiếu kỳ, lại phát sắc mặt lão đầu cảnh giác, kéo cánh tay hắn lui ra sau, tận lực nhẹ giọng, dường như hết sức tránh quấy rầy nữ tử đang gội đầu, hành động này làm Miêu Nghị cảm thấy không xong, biết rõ nàng không phải lương thiện.
Rầm rầm! Đột nhiên đất đá chung quanh văng tung tóe, hằng hà huyết đằng phá đất chui ra.
Lão đầu kéo Miêu Nghị bay lên cao, huyết đằng vẫn cuốn lấy hai người bọn họ kéo về mặt đất, còn có vô số huyết đằng leo lên người, dường như muốn bao phủ bọn họ.
Miêu Nghị suýt nữa hít thở không thông.
Phanh!
Một đạo hàn quang xuất hiện, lão đầu chém huyết đằng, huyết đằng dây dưa với hai người bị chém đứt.
– Đến rồi thì đừng đi!
Giọng nói như chuông bạc của nữ tử vang vọng không gian.
Nữ tử gội đầu đứng lên, mái tóc dài tuôn ra sau đầu, Miêu Nghị còn muốn nhìn rõ đối phương có bộ dạng gì, ai ngờ đối phương biến mất tại chỗ, lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người, gương mặt mông lung gần trong gang tấc, thậm chí suýt dán chặt vào mặt hai người.
Hành động này có thể hù dọa người nhát gan, dọa hai người lui nhanh, lão đầu vô ý thức chém một kiếm.
Bá!
Bổ trúng một khối hồng sa, hồng sa bay đi sau đó phiêu phù trong gió. Hai người không thể nhìn rõ mặt nữ tử, bởi vì đó là gương mặt mông lung.
Lão đầu chỉ kiếm về phía trước, nói:
– Huyết Yêu, lần trước ngươi thoát khỏi tay sư huynh ta, còn dám xuất hiện làm xằng làm bậy.
Nữ tử nói:
– Đó là do Sài Quận không có khả năng lưu ta lại, ngươi yên tâm. Ta sớm muộn gì cũng luyện Sài Quận thành huyết đan như các ngươi.
Bá!
Chung Ly Khoái cầm kiếm chém xuống nhanh như sấm sét.
Nữ tử phất tay một cái, một tấm lụa mỏng bay ra ngoài như thần long vẫy đuôi, nó giống như nhuyễn tiên đánh lên thanh kiếm, thanh kiếm bị đánh bay ra xa.
Chung Ly Khoái thu hồi phi kiếm, hắn phát hiện đánh lén thất bại liền mang theo Miêu Nghị chạy đi.
Nữ tử vung tay lên, hồng sa trên người bay lên cao, nhanh chóng đuổi theo hai người.
Sưu sưu sưu! Sau lưng nàng còn có nhiều hồng sa xuất hiện, hoặc bay qua đỉnh đầu hai người, hoặc chui xuống dưới chân, muốn vây công nhiều mặt.
Trong nháy mắt bầu trời chung quanh hai người bị hồng sa bao phủ, Miêu Nghị kinh hãi, hắn chưa gặp qua phương thức đánh nhau như thế này, không biết ‘ Huyết Yêu ’ có tu vi gì.
Ngay cả lỗ hổng phía trước cũng bị hồng sa bao phủ, chỉ còn vài khe hở sắp bị khép kín.
– Không tốt! Là Huyết Ma Trận! Tiểu tử, nắm chặt đai lưng của ta!
Chung Ly Khoái hô to, Miêu Nghị nhanh chóng nắm lấy đai lưng hắn.
Chỉ thấy Chung Ly Khoái xoay kiếm bản rộng trong tay trước ngực, pháp lực làm người ta hít thở không thông chém ra bốn phía như vòi rồng, đột nhiên Chung Ly Khoái đánh ra một chưởng vào vòi rồng cuối cùng, phi kiếm xoay tròn chém vào khe hở cuối cùng sắp khép lại..
Đột nhiên hồng sa hóa thành huyết mãng há to miệng cắn phi kiếm.
Oanh!
Tiếng nổ mạnh quanh quẩn thật lâu, dường như đây là không gian phong bế.
Huyết Mãng tự tìm đường chết, bị phi kiếm chém nát bấy, huyết vũ đầy trời.
Trong nháy mắt hơn mười hồng sa lại hóa thành huyết mãng tấn công lần nữa.
– Trảm!
Chung Ly Khoái vung tay chém nát chúng như chém rau dưa.
Ông!
Đột nhiên hồng sa chung quanh sụp đổ hóa thành biển máu.
Miêu Nghị nhìn chung quanh, phát hiện hai người bị biển máu vây quanh, không biết Huyết Yêu đã đi nơi nào, chung quanh tràn ngập mùi máu tươi, vừa hít vào làm tâm thần hai người rung động.
Bỗng nhiên Chung Ly Khoái quay đầu muốn phá vòng vây, phát hiện lổ hổng đã bị phong bế hoàn toàn, đôi mắt như nứt ra.
– Tiểu tử, đây không phải không khí bên ngoài, hít nhiều sẽ chết, ngừng thở!
Chung Ly Khoái quay đầu quát lớn, hắn đánh ra một đạo pháp quyết vào thân kiếm.
Phi kiếm biến lớn, toàn thân màu tím óng ánh bảo vệ trước mặt hai người, Chung Ly Khoái trở tay chụp vào vai Miêu Nghị.
Chung Ly Khoái một tay vịn vai Miêu Nghị, trợ hắn ổn định thân thể, một tay điểm vào thanh kiếm đánh vào khu vực cuối cùng biển máu chưa bao phủ.
Phi kiếm mang theo hai người bay ra ngoài như sao băng, tốc độ quá nhanh, suýt chút nữa Miêu Nghị văng ra, may mắn có Chung Ly Khoái thi pháp đè hắn xuống.
Oanh!
Lực đạo rung động mạnh làm đầu óc Miêu Nghị choáng váng, phi kiếm mang theo hai người xông ra biển máu, phía trước xuất hiện một cửa động, có thể nhìn thấy ánh sáng bên ngoài.
Chung Ly Khoái vung tay một cái, phi kiếm vừa va chạm nên hơi dừng lại, hắn muốn tăng tốc lao ra ngoài.
Ai ngờ cửa động bị người ta đẩy đi như quân cờ trên bàn cờ, trước mắt lại biến thành biển máu.
Chung Ly Khoái phất tay chỉ vào cửa động dời đi xa, phi kiếm nhanh chóng bay đường vòng mang theo hai người bay về phía cửa động.
– Tiền bối, cửa động là lối ra sao?
Miêu Nghị hỏi.
– Pháp bảo của Huyết Yêu là Huyết Hồ Lô, có thể khống chế Huyết Ma trận thôn phệ người, Huyết Yêu đối chiến với sư huynh ta, bị hắn chém bay nắp bình cho nên pháp bảo có sơ hở, không thể phong bế lối ra. Lúc đại trận phong bế lần cuối cùng, đó chính là lối ra, ta đánh cuộc một lần nhưng không thể thoát ra ngoài, một khi triệt đểbị giấu trong biển máu, muốn tìm được lối ra quá khó khăn, chúng ta sẽ bị vây khốn trong Huyết Ma Trận, bằng vào năng lực của chúng ta không thể thoát ra ngoài.
Chung Ly Khoái vừa dứt lời, biển máu lại có mấy con huyết mãng xuất hiện, chúng lao tới tấn công vô cùng hung ác.
Chung Ly Khoái dùng phi kiếm chém nát huyết mãng, cũng bảo hộ Miêu Nghị bên người mình.
Sau khi chém giết huyết mãng, hai người bay đi.
Vừa bị ngăn cản đã mất đi bóng dáng cửa động, Chung Ly Khoái không cam lòng, hắn bay về phía trước, kéo Miêu Nghị tiếp tục truy đuổi theo quỹ tích vừa rồi.
Hai người bay trong biển máu một canh giờ, chung quanh chỉ toàn là biển máu mênh mông.
Hai người cuối cùng ngừng lại, nhìn biển máu chung quanh, Chung Ly Khoái thở dài.
– Chỉ sợ ta và ngươi ra không được.
Miêu Nghị không hề oán hận, nghĩ đến vừa rồi đối phương không bỏ rơi mình, không có ném mình mặc kệ, hắn cũng không nói được lời nào.
– Là ta gây phiền toái cho tiền bối, nếu không vì cứu ta, tiền bối cũng không đến Huyết Ma Tinh.
Chính mình chủ động thừa nhận, cũng không trách đối phương như lúc ban đầu, có một số việc hắn vẫn phải hỏi:
– Tại sao tiền bối phải cứu ta?
Chung Ly Khoái vung tay lên, nói:
– Không vì cái gì, Thiên Hành Cung sừng sững trong Hỗn Loạn Chi Địa vô số năm, hàng yêu trừ ma là tôn chỉ của tông môn chúng ta, chỉ cần không phải kẻ đại gian đại ác, mặc kệ ngươi có phải người Thiên đình hay không, cũng mặc kệ ngươi thân phận gì. Chúng ta đều cứu, dù cuối cùng không cứu được ngươi. Nếu ngươi thật lòng cảm tạ, về sau nên tránh làm việc ma quỷ, cái gọi là ma tiêu đạo trường, lực lượng chính nghĩa nhiều hơn một phần, tà ác sẽ ít đi một phần.
Miêu Nghị dở khóc dở cười nói:
– Hiện tại ta cũng muốn tránh làm việc ma quỷ cũng phải ra ngoài mới được? Tiền bối có thể ra ngoài hay không?
Chung Ly Khoái thở dài nhìn chung quanh, nói:
– Huyết Ma trận không biết nuốt bao nhiêu đồng môn Thiên Hành Cung của ta, bằng vào thực lực của chúng ta không thể ra được.