Miêu Quân Di nói:
– Không có! Người ngoài nói bậy bạ, nghiệt đồ đó độc ác tung tin ác ý như thế, thật là khi sư diệt tổ, lòng dạ ác ôn! Ngươi còn gọi hắn là nhị sư huynh? Ngươi đi ra ngoài trước, ta có việc cần bàn với cha ngươi.
Mạc Quân Lan liếc qua phụ thân giữ im lặng, nàng cúi đầu chậm rãi xoay người đi.
Miêu Quân Di nhìn sắc mặt của nữ nhi kỳ kỳ, nàng không tâm tình ở lại đây phí thời gian.
Miêu Quân Di thầm truyền âm với Mạc Danh:
– Nếu không phải năm xưa ngươi ngăn cản thì làm gì có chuyện hôm nay. Lần đầu tiên ta thấy đồ đệ độc ác như vậy, người có chút lương tâm sẽ không tung ra lời độc ác đến thế. Họ Mạc, ngươi hại nữ nhi của mình!
Miêu Quân Di phất tay áo bỏ đi, chạy nhanh ra ngoài an ủi nữ nhi.
Miêu Quân Di không biết rằng Yêu Nhược Tiên không hề truyền tin đó, Miêu Nghị tung tin chẳng chút áy náy, miễn hoàn thành mục đích thì ai quan tâm Linh Lung tông chết sống thế nào.
Mạc Danh ngửa đầu, nhắm mắt lại thở dài thườn thượt tràn đầy hối hận.
Ngọc Đô phong. Miêu Nghị từ trên trời giáng xuống ngoài một đình viện.
Có người chạy ra ngăn lại:
– Là ai?
Ngọc Đô phong không cho phép tự tiện xông vào, cho dù bên dưới làm khách điếm mua bán. Nhưng với thân phận cung chủ hiện giờ của Miêu Nghị đã có tư cách tùy tiện ra vào nơi đây, hắn đưa ngọc điệp chứng minh thân phận. Người đó nhìn thấy liền hai tay cung kính đưa trả.
Thần Lộ, một trong mười chư hầu, ra vào nơi thương hội mua bán này không là gì. Chưởng quầy quản lý thương hội Thần Lộ không dám ngăn cản Miêu Nghị, trừ khu biệt thự trên núi của Quân Sử ra, trong Thần Lộ không có vài nơi có thể cấm cản cung chủ đến.
Trong đình viện, Lâm Bình Bình và Tần Vi Vi đã nghe tiếng, họ chạy ra. Tần Vi Vi thấy Miêu Nghị đến thì mắt lóe tia vui mừng.
Hai người cùng hành lễ:
– Đại nhân!
Thấy Tần Vi Vi đã đến đây chờ thật thì Miêu Nghị bất đắc dĩ, cười hỏi:
– Đi một mình sao?
Tần Vi Vi đáp:
– Dạ!
– Dọc đường đi thuận lợi không?
– Một đường bình an, rất thuận lợi.
Miêu Nghị không nói thêm cái gì, hắn gật đầu chào Lâm Bình Bình:
– Có chuyện gì chờ về sau nói tiếp, đã đến nơi này thì bản cung đi Kim điện bái kiến Quân Sử trước.
– Vâng!
Hai người đưa tiễn, nhìn Miêu Nghị lắc người bay lên đỉnh núi.
Cảnh này khiến Tần Vi Vi hơi cảm khái. Mã thừa nho nhỏ, động chủ nhỏ bé ngày xưa bây giờ đã thành nhân vật tùy thời đi bái kiến Quân Sử, quen biết toàn người cao cao tại thượng, ví dụ như Kí Chủ tứ phương Tinh Túc Hải. Tần Vi Vi nhìn đô thành liên miên phồn hòa dưới núi thì lòng càng cảm khái hơn, ngỡ như giấc mơ.
Lâm Bình Bình nghiêng người đưa tay mời Tần Vi Vi đi vào:
– Tần điện chủ!
Thái độ của Lâm Bình Bình rất khách sáo, người trong Nhật Hành cung đều biết Tần điện chủ rất thân với phu nhân của cung chủ, không dễ đắc tội.
Tần Vi Vi từ chối:
– Không cần, ta ở bên ngoài ngắm phong cảnh đô thành.
Tần Vi Vi chậm rãi đi vào cái đình bên mép núi, nhìn thành phố phồn hoa như tranh nối liền với non nước, tâm tình vui vẻ thoải mái.
Ở Nhật Hành cung không được thấy phong cảnh như vậy. Tuy cảnh núi Nhật Hành cung kiều diễm nhưng thiếu khói lửa trần gian, tức là Nhật Hành cung rừng già núi thẳm, không như nơi đây vừa siêu phàm thoát tục vừa có thế gian phồn hoa, phối hợp tuyệt diệu như cảnh tiên giữa trần gian.
Lúc trước không biết khi nào Miêu Nghị sẽ tới, Tần Vi Vi không tâm tình ngắm phong cảnh, hiện tại yên tâm nên có hứng thú.
Miêu Nghị bò lên Thần Lộ rất nhanh, Tần Vi Vi không biết có ngày nào đó hắn sẽ trở thành chủ nhân của cảnh tiên chốn trần gian này không. Thật ra cách không xa, cung chủ và Quân Sử chỉ cách có một bước.
Lâm Bình Bình nhanh chóng bưng trà ra đặt trong đình.
Bên ngoài Kim điện trên đỉnh núi.
Đại cô cô Trường Hoan thướt tha đi tới, mỉm cười vươn tay mời:
– Miêu cung chủ, Quân Sử cho mời.
Miêu Nghị chắp tay cảm ơn:
– Nhờ đại cô cô.
Miêu Nghị tùy tay đưa lên một trữ vật giới chỉ.
Trường Hoan thuận tay vui lòng nhận, xoay người dẫn đường.
Miêu Nghị đến phòng Quân Sử thường làm công việc trên lầu Kim điện, hắn chờ một lúc thì thấy Nhạc Thiên Ba dẫn theo Trường Hoan, Trường Lạc đến.
Miêu Nghị chắp tay nói:
– Ty chức bái kiến Quân Sử!
Nhạc Thiên Ba ngồi ngay ngắn nâng hờ tay, cười nói:
– Miêu cung chủ làm cung chủ đúng là tiêu dao tự tại, mấy trăm năm không thấy lộ mặt.
Miêu Nghị khẽ thở dài:
– Ty chức cũng muốn thường đến nhưng vì thân bất do kỷ.
Nhạc Thiên Ba hơi bực bội, câu tiếp theo khỏi hỏi cũng biết, Vân Tri Thu đã dùng lời tương tự qua loa gã không biết bao nhiêu lần. Vân Tri Thu ám thị Miêu Nghị nhận nhiệm vụ từ Thiên Ngoại Thiên, đang chấp hành mật chỉ gì đó.
Miêu Nghị gần gũi với Thiên Ngoại Thiên như thế lẽ ra Nhạc Thiên Ba phải tìm cách xóa sổ hắn, không thì sẽ uy hiếp đến vị trí của gã. Nhưng có một điều Nhạc Thiên Ba hiểu rằng Mục Phàm Quân và Vân Ngạo Thiên là kẻ thù không đội trời chung, bọn họ làm như vậy chắc có tính toán gì đó, không thể nào trọng dụng Miêu Nghị được, nên Nhạc Thiên Ba ráng nhịn.
Nhạc Thiên Ba nghĩ vậy cười nói:
– Vậy sao lần này ngươi có rảnh đến đây?
– Quân Sử nói như thế khiến ty chức khủng hoảng!
Miêu Nghị khách sáo đáp:
– Đến vì việc đấu bảo của Linh Lung tông, hy vọng được Quân Sử cho phép ty chức đi xem!
Hết cách, qua lại với bên Tinh Túc Hải là Thiên Ngoại Thiên đã đồng ý. Nếu không được quan trên đồng ý thì Miêu Nghị là một trong mười chư hầu tọa trấn một phương không được ra vào biên cảnh. Miêu Nghị buộc lòng phải chạy tới xin phép Nhạc Thiên Ba, không thì hắn đột nhiên xuất hiện ở Vô Lượng quốc thì không biết nói sao.
Giết tôn tử của Phong Bắc Trần, cướp tôn tức phụ của Phong Bắc Trần mà ngươi còn dám đi Vô Lượng quốc? Nhạc Thiên Ba kinh ngạc nhìn Miêu Nghị, nhưng gã giữ lời này trong lòng chứ không nói ra.
Nhạc Thiên Ba nhíu mày nói:
– Miêu Nghị, quan hệ giữa ngươi và Vô Lượng quốc chắc không cần bổn tọa nhắc nhở, ngươi đi chuyến này hậu quả khó đoán, hãy suy nghĩ cho kỹ.
Miêu Nghị nói:
– Không sao, miễn Quân Sử đồng ý thì ty chức sẽ mời Kí Chủ tứ phương Tinh Túc Hải dẫn theo người cùng đi ngay!
Nhạc Thiên Ba không biết nên nói cái gì:
– …
Nhạc Thiên Ba phát hiện tên này không kiêng dè để lộ quan hệ với Tinh Túc Hải.
Nhạc Thiên Ba trầm ngâm nói:
– Vậy đi, ta cũng muốn đi xem, đang xin phép bên Thiên Ngoại Thiên, chờ vài ngày xem thái độ của Thiên Ngoại Thiên thế nào rồi tính.
Miêu Nghị đồng ý:
– Được rồi!
Mặc kệ có đồng ý hay không, Miêu Nghị chỉ đến xin phép cho có, đồng ý thì tốt, không cho thì hắn dịch dung đi. Cùng lắm bỏ chức cung chủ khỉ gió này đi Trung Túc Tinh cung làm Trung Cư Kí Chủ, bày Bát Phương trận ra thì ai làm gì ta được? Miêu Nghị không có nhiều kiêng dè như Vân Tri Thu cứ phải giữ chặt địa bàn Nhật Hành cung. Nếu không phải lão tam đang trên tay Mục Phàm Quân thì Miêu Nghị sớm làm như vậy.