Linh Lung tông rất bất ngờ, hoặc nên nói là Vô Lượng quốc hơi ngạc nhiên. Kí Chủ tứ phương ít khi tham gia náo nhiệt, không ngờ lần này cũng chạy tới.
Bọn họ không biết rằng Kí Chủ tứ phương không muốn tới, không hứng thú góp vui chút nào, nhưng hết cách. Bọn họ không thể nhìn Miêu Nghị bị gì được, đã lên thuyền giặc của hắn, không đuổi xuống được, bản thân thì không muốn xuống thuyền.
Miêu Nghị vừa tới, mới vào chính sảnh chắp tay chào Kí Chủ tứ phương thì Phục Thanh đã nói ngay:
– Lão ngũ, chỉ là đồ đệ bị bỏ rơi tìm đến Linh Lung tông rửa nhục mà khiến cao tầng các nước cử nhiều người đến, tình huống hơi không đúng.
Miêu Nghị đi tới ngồi xuống ghế, biểu tình trầm trọng gật đầu nói:
– Ta cũng phát hiện không đúng, cảm giác sự tình càng lúc càng lớn chuyện, vượt qua tưởng tượng.
Miêu Nghị đang đau đầu, không ngờ Yêu Nhược Tiên luôn giấu bên cạnh mình vừa ra mặt đã gây náo động lớn như vậy, hắn không tin nổi.
Ưng Vô Địch nói:
– Lão ngũ, cả đám người này thật sự đến vì Tử Dương gì đó, nếu đánh nhau thì chúng ta không cách nào bảo vệ Tử Dương an toàn rời đi giúp ngươi được.
Miêu Nghị nói:
– Ta đã liên lạc với bên Đại Ma Thiên rồi, nếu không được thì đưa người vào tay Đại Ma Thiên, các người giúp đỡ bên Đại Ma Thiên đưa người thoát đi là được.
Hùng Uy nói:
– Đùa sao, mặt ngoài chúng ta ít nhất vẫn là người của Yêu quốc, giúp bên Đại Ma Thiên thì chúng ta khó ăn nói với Yêu quốc.
Miêu Nghị nói:
– Đại ca, ta còn là người của Tiên quốc, thì cũng làm chuyện ăn cây táo, rào cây sung đây.
Hồng Thiên lên tiếng:
– Lão ngũ, sao mà giống nhau được? Ngươi là nữ tế của Đại Ma Thiên!
Phục Thanh gật đầu nói:
– Vấn đề lớn nhất là dù chúng ta giúp đỡ bên Đại Ma Thiên thì e rằng sẽ khiến ngũ quốc hợp sức, khi đó đừng nói chúng ta, Đại Ma Thiên cũng không đỡ nổi.
Miêu Nghị cười gượng, mặt ủ mày chau nói:
– Điều quan trọng hiện giờ là không biết Tử Dương Tiên Sinh đang ở đâu, ngày mai sẽ xuất hiện kiểu gì. Nếu không như vậy lão tử đã trói Tử Dương Tiên Sinh về rồi, bà mợ nó, bị nhũn não, rửa nhục cái con khỉ!
Tuy nói vậy nhưng Miêu Nghị thông cảm cho Yêu Nhược Tiên, đổi lại là hắn thì cũng sẽ rửa nhục. Nhưng quan trọng là kiểu làm bất chấp hậu quả của Yêu Nhược Tiên, rất có thể lão không biết mình sẽ gây ra động tĩnh lớn như vậy, cũng không nhận ra mình quan trọng nhiều cỡ nào.
Tóm lại là bây giờ Miêu Nghị cực kỳ nhức đầu, hắn ước gì kéo đám người đại thế giới đến, nhưng điều đó không hiện thực.
Miêu Nghị lắc đầu nói:
– Đành xem tình huống ngày mai rồi tính đi, nếu thật sự không được thì chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Trong tình huống liều mạng vẫn không cứu được thì Miêu Nghị đành buông tay, không cần chết uổng, cùng lắm sau này báo thù cho Yêu Nhược Tiên. Miêu Nghị tạm thời không còn cách nào khác, dù sao không rõ tình huống thế nào.
Phục Thanh nói:
– Nếu ngươi thuyết phục người bên Tiên quốc trợ giúp một tay thì có lẽ còn khả năng.
Miêu Nghị cười khổ xua tay:
– Ta vốn cũng muốn thế nhưng ai ngờ là An Như Ngọc đến, người khác tới còn có cơ may, nhưng người dẫn đầu bên Tiên quốc là An Như Ngọc thì thua.
– Tại sao?
Hùng Uy lấy làm lạ hỏi:
– Hay ngươi và An Như Ngọc có thù?
– Thôi đừng nói nữa.
Miêu Nghị rất khó mở miệng, hắn phất tay chỉ bên ngoài:
– Nếu tình hình ngày mai không ổn thì làm phiền bốn vị ca ca phái người đưa thuộc hạ ta mang đến quay về trước.
Mấy người gật đầu, biết Miêu Nghị nói về Tần Vi Vi, đây không phải lần đầu tiên bọn họ gặp mặt. Vân Tri Thu dẫn Tần Vi Vi đi Tinh Túc Hải mấy lần, Kí Chủ tứ phương biết nàng xưng hô tỷ muội với Vân Tri Thu, quan hệ khá tốt.
Miêu Nghị đứng dậy từ biệt:
– Tạm thời vậy đi, đi một bước xem một bước, ta qua bên Ma quốc xem tình hình bên bọn họ thế nào.
Miêu Nghị ra khỏi chính sảnh, dẫn theo Tần Vi Vi rời đi.
Miêu Nghị đến nơi Ma quốc cư ngụ thấy bát thúc Vân Báo. Bên này cũng biết tình huống không đúng, rối rắm không biết Yêu Nhược Tiên ở đâu. Nếu tìm được Yêu Nhược Tiên thì dễ bàn bạc phối hợp với nhau. Hiện giờ không ai biết Yêu Nhược Tiên là thế nào, khó đặt ra đối sách.
Màn đêm buông xuống, chim bay về tổ. Mảnh đất yên tĩnh sau núi Linh Lung tông, hoàn cảnh thanh nhã, người không phận sự miễn vào.
Phó Nguyên Khang bước chân vội vàng ngừng lại trước một tòa đại điện, nữ tu canh giữ trước cửa nhanh chóng đi vào thông báo rồi chạy ra mời vào.
Phó Nguyên Khang nhẹ nhàng bước vào, đi tới hậu điện thấy Phong Bắc Trần ngồi khoanh chân tĩnh tọa trên chiếc giường ngang.
Phó Nguyên Khang chắp tay chào:
– Sư tôn!
Bên ngoài không ai biết Phong Bắc Trần đã giá lâm Linh Lung tông, vì gã vừa nhận tin các nước đều đến liền nhận ra không ổn, sợ nơi này xảy ra chuyện nên lặng lẽ tiến đến tọa trấn.
Bộ dạng Phong Bắc Trần không tầm thường, ba lũ râu dài như mực, tiên phong đạo cốt.
Phong Bắc Trần từ từ mở mắt ra, hỏi:
– Tình huống thế nào?
Phó Nguyên Khang đáp:
– Không rõ, không nhìn ra bên Tiên quốc có ai muốn dồn Miêu tặc vào chỗ chết, Cơ Mỹ Mi cũng không biết là ai muốn làm vậy, nhưng chắc chắn là người có địa vị cao trong Tiên quốc nếu không đã chẳng dễ dàng sáng tạo cơ hội xuống tay cho chúng ta. Nhưng Cơ Mỹ Mi đoán người bí ẩn liên lạc với nàng rất có thể liên quan tới Nhạc Thiên Ba.
– Nhạc Thiên Ba?
Phong Bắc Trần hỏi:
– Tại sao nói vậy?
Phó Nguyên Khang nói:
– Miêu tặc và Thiên Ngoại Thiên quá thân thiết rất có thể đã uy hiếp địa vị của Nhạc Thiên Ba, nên rất có thể Nhạc Thiên Ba mượn cơ hội xoá sổ hắn. Đệ tử cho rằng suy đoán của Cơ Mỹ Mi có lý, nhưng đệ tử sợ không biết đó có phải là cạm bẫy gì không.
Phong Bắc Trần khinh thường nói:
– Có bẫy gì được? Miễn có cơ hội ra tay thì ngươi cứ việc làm, nếu không được thì dừng tay. Nhưng tiểu tặc kia có thể kéo bốn lão yêu quái Tinh Túc Hải đến thì hiển nhiên cũng có sự chuẩn bị, ngươi hãy tìm hiểu rõ bên cạnh hắn có ai đã, đừng lỗ mãng đâm đầu vào để mình chịu thiệt.
Phó Nguyên Khang nói:
– Đã tìm hiểu rõ tình huống đại khái, bên cạnh hắn cũng không có ai, trừ mang theo một nữ nhân ra thì chỉ có những người Tiên quốc cùng đến. Bên chúng ta đều biết rõ gốc gác bọn họ hết rồi.
Phong Bắc Trần dặn dò:
– Đừng lơ là, có lẽ nữ nhân hắn mang theo có gì lạ, làm chuyện gì cũng nên cẩn thận là hơn.
Phó Nguyên Khang nói:
– Về nữ nhân kia thật sự không cần lo lắng, chỉ là một điện chủ dưới tay hắn, tên là Tần Vi Vi. Nghe nói nàng ta mới đến cảnh giới Hồng Liên, chúng ta đã tìm hiểu rõ tình huống.
Phong Bắc Trần do dự lặp lại, không có ấn tượng:
– Tần Vi Vi?
Lúc này phòng kế bên có tiếng choang, Phong Bắc Trần và Phó Nguyên Khang nghiêng đầu nhìn. Một tấm rèm châu ngăn cách không biết tình hình trong phòng.
Bức rèm châu không gió tự đung đưa, Phong Bắc Trần biến mất khỏi chiếc giường. Khi rèm châu đung đưa thì Phong Bắc Trần đã xuất hiện ở buồng trong, mắt nhìn cửa sổ mở rộng.