Lời này hơi tru tâm, xem như tối hậu thư, không khác gì bảo rằng Mục Phàm Quân không muốn nghe An Như Ngọc nói dối.
Mục Phàm Quân nói ra câu đó đã nói lên vấn đề, tức là nàng biết cái gì rồi. Nàng đã cho An Như Ngọc đường lui, nếu An Như Ngọc không biết điều thì tình cảm sư đồ cũng tới cuối.
An Như Ngọc không dám mạnh miệng nữa, nàng không cô độc một mình, còn có trượng phu, nữ nhi, đệ đệ ruột, nàng không gánh nổi hậu quả.
An Như Ngọc cắn môi rơi xuống, khóc nói:
– Đệ tử hồ đồ, là đệ tử hồ đồ, sư tôn khai ân!
Mục Phàm Quân hờ hững nhìn xuống, thờ ơ hỏi:
– Có phải Âu Dương Quang cũng tham gia việc này?
An Như Ngọc giật nảy mình, dập đầu xuống đất giải thích:
– Sư tôn, đệ tử hồ đồ, là một mình đệ tử hồ đồ, không liên quan đến Âu Dương Quang. Âu Dương Quang có khuyên đệ tử mấy lần nhưng đệ tử bị quỷ che mắt không nghe khuyên!
Hiện tại An Như Ngọc rất hối hận, nàng hối hận không nên không nghe lời khuyên của Âu Dương Quang, thật sự bị quỷ che mắt.
Mục Phàm Quân lạnh lùng nói:
– Bốn Quân Sử, bốn tu sĩ Kim Liên chỉ vì một ý nghĩ của ngươi mà mất mạng, không trừng phạt ngươi thì vi sư làm sao ăn nói với người trong thiên hạ? Ngươi nói đi, vi sư nên trừng phạt ngươi thế nào?
An Như Ngọc nức nở cầu xin:
– Đều là lỗi của một mình đệ tử, xin sư phụ khai ơn tha cho, thật sự không liên quan đến Âu Dương Quang!
Nếu hai phu thê đều nhận trừng phạt thì An Như Ngọc không thể tưởng tượng hai nữ nhi của mình không chỗ nương tựa phải làm thế nào. Trong thế đạo người ăn người này tường ngã mọi người đẩy, trống thủng người người gõ, đại sư huynh Hô Diên Thái Bảo là vết xe đổ. An Như Ngọc rất sợ kết cục của Hô Diên gia sẽ lặp lại trên người hai nữ nhi của mình, đôi khi nam nhân đơn giản là chết, nữ nhân thì có thể khó chịu hơn cả chết.
Mục Phàm Quân hỏi:
– Tại sao ngươi làm như vậy? Hay hai nữ nhi của ngươi bị hủy trong sạch trên tay Miêu Nghị là sự thật?
An Như Ngọc quỳ rạp dưới đất ậm ừ xem như thừa nhận.
Mục Phàm Quân quát hỏi:
– Hai nữ nhi của ngươi tại sao liên quan đến Miêu Nghị? Hãy nói rõ ngọn nguồn vụ việc ra!
An Như Ngọc kinh sợ, đành phải kể rõ sự thật, nguyên nhân đến từ Lưu Vân Sa Hải.
Khi biết Miêu Nghị bị đôi song sinh hiếp thì người bình tĩnh như Mục Phàm Quân trong mắt lộ tia kỳ dị.
– Lỗi không ở Miêu Nghị, tại sao ngươi muốn hại hắn? Ta nuôi ngươi lớn lên, từ khi nào bụng dạ hẹp hòi như vậy?
– Sư tôn có điều không biết! Ta vốn muốn gả hai nữ nhi cho hắn nhưng Miêu tặc rất đáng giận…!
An Như Ngọc kể lại mình nịnh Miêu Nghị thế nào, không tiếc bắt nữ nhi may áo cho hắn. Ai ngờ Miêu Nghị sau lưng gian díu với Lão Bản Nương của Phong Vân khách điếm, còn cưới người ta. Sau khi sự việc xảy ra An Như Ngọc rất là xấu hổ tức tối, hai nữ nhi bị bắt thêu thùa may vá thì càng xấu hổ hơn, suýt chút tự sát, nàng thật sự không nuốt trôi cơn tức này.
Mục Phàm Quân nghe xong sự thật thì đã hiểu, hóa ra lúc trước Miêu Nghị cướp Vân Tri Thu rồi không dám về Tiên quốc ra là có chuyện này.
Mục Phàm Quân nói:
– Thế đạo là như vậy, thân thể nữ nhân không chịu nổi bị vấy bẩn, mạnh như vi sư cũng không thể xoay chuyển thế đạo này. Sự việc đã đến mức này rồi không cách nào cứu vãn, hai nữ nhi của ngươi định gả cho người khác hay muốn các nàng suốt đời chỉ như vậy? Nếu muốn để các nàng gả cho người thì vi sư sẽ tự mình sắp xếp cho ngươi!
Mắt An Như Ngọc ướt lệ vụt ngẩng đầu lên nói:
– Trong thiên hạ có mẫu thân nào không muốn cho nữ nhi mình có chốn nương tựa tốt? Cầu sư tôn thành toàn!
Việc lớn cả đời của hai nữ nhi nếu được sư phụ ra mặt chống lưng thì không còn gì tuyệt vời hơn, ít nhất sau này trong Tiên quốc không ai dám nói linh tinh hoặc khiến hai nữ nhi của nàng chịu uất ức, nàng cầu còn không được.
Mục Phàm Quân nói:
– Lúc trước ngươi muốn gả hai nữ nhi cho Miêu Nghị, bọn họ đã trao thân cho hắn bây giờ còn ép buộc gả cho người khác thì không nói được. Vi sư làm chủ giúp ngươi, gả cho Miêu Nghị làm phòng nhì đi.
An Như Ngọc đầu tiên là vui mừng, nghe câu đầu còn tưởng sư phụ bắt Miêu Nghị bỏ Vân Tri Thu để cưới hai nữ nhi của nàng. Ai ngờ nghe câu sau mới biết Mục Phàm Quân kêu hai nữ nhi của nàng làm thiếp, An Như Ngọc ngẩn ngơ.
An Như Ngọc phản ứng lại, dập đầu xin:
– Sư tôn, Vân Tri Thu tiếng xấu lan xa, bỏ nàng không có gì không ổn. Đệ tử không muốn ủy khuất đôi nữ nhi, cầu xin sư tôn ra pháp chỉ bắt Miêu Nghị bỏ Vân Tri Thu!
Mục Phàm Quân mặt không biểu tình thoáng chốc âm trầm, mắt lóe tia tức giận lạnh lùng nói:
– Vân Tri Thu là bản tôn tự ban hôn cho Miêu Nghị, cho phép hai nữ nhi tái giá Miêu Nghị là đã khai ân! Pháp chỉ của bản tôn sao có thể thay đổi xoành xoạch, ngươi nghĩ pháp chỉ của bản tôn là trò đùa sao?
An Như Ngọc không biết tại sao Mục Phàm Quân khó chịu, bỏ một nữ nhân Ma quốc thì có gì khó?
An Như Ngọc lại dập đầu nói:
– Đệ tử không dám! Đệ tử chỉ là…
– Đủ rồi!
Mục Phàm Quân ngắt lời:
– Nữ nhân gả đúng người mới là quan trọng nhất, cuộc sống có tốt hay không chẳng liên quan gì đến làm chính thất hay phòng nhì. Vi sư tự mình làm chủ ban hôn, Miêu Nghị dám bạc đãi nữ nhi của ngươi sao? Hai nữ nhi của ngươi đã mất trong sạch, gả cho Miêu Nghị tốt hơn là gả người khác bị lạnh nhạt trách móc, ngầm chịu khổ cả đời. Ngươi cũng biết sự trong sạch của nữ nhân có ý nghĩa gì trong thế đạo này, tiếng người đáng sợ, giết người vô hình. Trong lòng ngươi cũng lo nghĩ điều này, nhưng ngươi ngại thân phận không chịu bỏ sĩ diện. Bây giờ vi sư đích thân tứ hôn là cho ngươi bậc thang leo xuống, ngươi muốn sao nữa? Gả hay không, hiện tại ngươi nói thẳng đi!
An Như Ngọc phải công nhận đã bị nói trúng tâm sự, làm mẫu thân sao có thể khiến nữ nhi cả đời không gả. An Như Ngọc không cam lòng để nữ nhi làm thiếp người ta, nhưng trên đời này nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường, trong lòng nàng cũng nghĩ gả cho Miêu Nghị là thích hợp nhất. Trên cõi đời này sự trong sạch của nữ nhân quá quan trọng. Nhưng An Như Ngọc không bỏ sĩ diện được, bây giờ Tiên Thánh đồng ý làm chủ là đã cho nàng bậc thang leo xuống.
An Như Ngọc suy tư một chốc, cuối cùng cắn răng trả lời:
– Nguyện nghe sắp xếp của sư tôn, gả!
Sắc mặt Mục Phàm Quân dịu lại:
– Tạm thời đừng tuyên dương ra ngoài, chờ năm sau đi. Sau tuế chước vi sư tự ban hôn cho hai nữ nhi của ngươi, chờ hai nữ nhi gả đi rồi ngươi ra cấm địa sau núi thay đại sư huynh của ngươi diện bích tư quá! Âu Dương Quang không quản lý được thê tử của mình, ta nghĩ vị trí Quân Sử nên đổi người. Tất cả chờ nữ nhi của ngươi gả cho người, sau đó kêu Âu Dương Quang đi thương hội ở Lưu Vân Sa Hải thay phiên An Chính Phong. Vị trí Quân Sử Tử Lộ đổi cho An Chính Phong đệ đệ của ngươi tiếp nhiệm.