Miêu Nghị ở bên cạnh nghe động ý niệm. Thất Giới Đại Sư sư phụ của lão nhị có thể hóa giải thất tình lục dục?
– Ha ha ha!
Phong Bắc Trần ngửa đầu cười to ba tiếng, chỉ vào nàng:
– Mục Phàm Quân, ngươi tính kế hay lắm. Chuyện xảy ra trong Thiên Ngoại Thiên của ngươi, Tử Dương có bị người cướp đi hay không chẳng ai bên ngoài nhìn thấy, ngươi muốn đổ lên đầu của ta thì trước tiên hãy giải thích cho mình đi!
Giọng nói âm u phát ra từ mặt nạ quỷ của Quỷ Thần Tư Đồ Tiếu:
– Hai ngươi đều không chứng minh được tức là đều đáng ngờ, mấy người nghĩ sao?
Ánh mắt sau mặt nạ liếc mấy người khác.
Cơ Hoan, Tàng Lôi, Vân Ngạo Thiên cùng gật đầu, xếp Mục Phàm Quân và Phong Bắc Trần vào đối tượng đáng ngờ. Không ai nghi Miêu Nghị, vì đây không phải chỗ cho hắn làm chủ.
Đặc biệt Vân Ngạo Thiên càng hừ lạnh một tiếng:
– Theo ta thấy hai người này đều không giữ lại được, bốn chúng ta hợp tác trừ bọn họ đi.
Phong Bắc Trần, Mục Phàm Quân nghe thế vừa kinh vừa giận. Phong Bắc Trần vội quan sát phản ứng của mấy người khác.
Mục Phàm Quân đứng bật dậy chỉ đao vào, tức giận quát:
– Vân Ngạo Thiên, ngươi muốn giết ta hãy hỏi bảo đao của ta có đồng ý không!
Trường đao chỉ tới trước, ánh sáng xanh bắn vào Vân Ngạo Thiên đang ngồi. Vân Ngạo Thiên co tay búng, gợn sóng nổi lên, gợn sóng màu đen nhanh chóng khuếch tán từ đầu ngón tay của gã. Ma khí cuồn cuộn như vải đen bị vo thành cục dần duỗi ra, cực kỳ đậm, nó chặn lại ánh sáng xanh xuyên thấu.
Pháp cương bình thường không thể ngăn lại ánh sáng xanh vì có tính chất ánh sáng, ma khí này có thể ngăn chặn ánh sáng xanh thẩm thấu.
Vân Ngạo Thiên điểm ra một đoàn ma khí khinh thường nói:
– Nữ nhân thối kia, đừng tưởng rằng được một cây đao mẻ thì làm gì được. Thứ này đối phó với Phong Bắc Trần, Tàng Lôi còn được nhưng vô dụng với ta, Cơ Hoan, Tư Đồ Tiếu. Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng tự chuốc nhục!
Thấy không làm gì được Vân Ngạo Thiên thì Mục Phàm Quân thầm giật mình, liếc mắt Cơ Hoan, Tư Đồ Tiếu ngồi bên dưới. May nhờ Vân Ngạo Thiên nhắc nhở, tránh cho sau này nàng lỗ mãng tấn công người khác chịu thiệt.
Miêu Nghị bàng quan hơi hiểu ra, tăng thêm kiến thức.
Mục Phàm Quân hừ lạnh bực tức thu đao về, nhìn hướng người khác:
– Mấy vị đừng bị ma đầu kia lừa!
Vân Ngạo Thiên phất tay thu ma khí vào tay áo, thẳng thắng nói:
– Giết hai người họ, bốn nhà chúng ta chia đều địa bàn!
Cơ Hoan, Tư Đồ Tiếu, Tàng Lôi liếc nhau. Tu vi giữa lục thánh ngang nhau, khó mà ai giết ai. Công pháp của sáu người đều có điểm huyền diệu, dù không đánh thắng thì có thể câu giờ chờ người cứu viện. Trong sáu người mạnh nhất đương nhiên là Vân Ngạo Thiên, một chọi một không ai đánh lại gã. Vân Ngạo Thiên đụng độ hai người vẫn không yếu thế, có thể miễn cưỡng ngăn ba người, bốn người đánh thì gã thua chắc. Nhưng bản lĩnh chạy trốn của Đại Ma Vô Song quyết lợi hại, năm người muốn hợp tác giết Vân Ngạo Thiên cũng khó, ngược lại chọc ma đầu kia phản công.
Bởi vậy mấy năm nay lục thánh luôn giữ cân bằng vi diệu, nếu nghe Vân Ngạo Thiên xúi một chố xử lý hai người thì ba người còn lại sẽ nguy hiểm. Đừng nói diệt hai người, dù chỉ xử một người cũng không phải việc tốt, cho Vân Ngạo Thiên nhặt của hời. Thêm một người thì vào phút then chốt có thêm một người kịp lúc chạy tới tiếp viện. Lần trước Phong Bắc Trần gặp nạn Mục Phàm Quân, Tàng Lôi từng chạy nhanh tới cứu, đạo lý tương tự.
Nên đừng nói bốn nhà chia đều địa bàn của hai nhà, dù Vân Ngạo Thiên không lấy gì hết thì ba vị vẫn phải đắn đo kỹ.
– A di đà phật!
Tàng Lôi chắp tay trước ngực cười nói:
– Mọi người cùng nhau nhiều năm trong Tu Hành giới, vừa là địch vừa là hữu, cần gì đánh giết với nhau, có chuyện gì cũng có thể ngồi xuống bàn bạc lại.
Vân Ngạo Thiên liếc qua:
– Đại hòa thượng, bớt chơi trò từ bi đó đi, ngươi giết người ít hơn ai?
Tàng Lôi cười cười.
Cơ Hoan lên tiếng:
– Có gì thì từ từ nói.
Tư Đồ Tiếu âm trầm gật đầu đồng ý.
Phong Bắc Trần thở phào.
Mục Phàm Quân gật đầu nói:
– Luôn có kẻ bụng dạ xấu xa muốn gợi chuyện!
Nhìn thái độ của đám người làm Miêu Nghị hơi thất vọng, xem ra rất khó phá vỡ cân bằng giữa lục thánh. Xu thế chủ yếu là năm vị vẫn đang liên hợp đối kháng Vân Ngạo Thiên, muốn bọn họ tự tàn sát nhau thì hơi khó khăn, muốn giết Phong Bắc Trần càng khó.
Vân Ngạo Thiên đứng dậy nói:
– Nếu ba ngươi không để ý thì còn gì nói nữa, ta không thèm để bảo tháp Linh Lung vào mắt. Các ngươi cứ từ từ nói chuyện đi, ta không theo!
Vân Ngạo Thiên ngoắc Miêu Nghị:
– Ngươi qua đây!
Vân Ngạo Thiên xoay người dẫn Vân Báo bước nhanh rời đi.
Miêu Nghị rất khó xử, chỗ này là Thiên Ngoại Thiên chứ không phải Đại Ma Thiên. Miêu Nghị nhìn Mục Phàm Quân, lạ là nàng phất tay ra hiệu cho hắn đi.
Miêu Nghị ôm thắc mắc đi ra Cửu Thiên cung, thấy Vân Ngạo Thiên đứng chắp tay gần đó.
Miêu Nghị chạy lại chính thức chào:
– Gia gia!
Vân Ngạo Thiên lạnh lùng hỏi:
– Có phải thấy lạ tại sao lão nương Mục Phàm Quân cho ngươi đi ra gặp ta?
Miêu Nghị cười gượng:
– Đúnglà hơi khó hiểu.
Vân Ngạo Thiên nói:
– Lý do rất đơn giản, hiện tại bọn họ đang mật mưu hại ta, ngươi dù sao là tôn nữ tế của ta, họ không muốn cho ngươi nghe được.
Miêu Nghị kinh ngạc, hắn khó hiểu hỏi:
– Mật mưu hại gia gia/ Tử Dương Tiên Sinh rơi vào tay họ thì nên lo lắng nhau mới đúng, tại sao muốn mật mưu hại gia gia?
Khuôn mặt Vân Ngạo Thiên trào phúng nói:
– Phong Bắc Trần, Mục Phàm Quân đều không thừa nhận người nằm trên tay mình, giết hai người thì người khác e ngại ta. Kết quả bàn bạc cuối cùng của bọn họ sẽ là mặc kệ người rơi vào tay ai, miễn luyện chế ra bảo tháp Linh Lung dthì đầu tiên là dùng để đối phó ta. Lý do thuyết phục là nếu giết người khác trước, ta còn chưa chết thì sẽ được lợi. Mấy tên này đang thống nhất lợi và hại trong đó. Không biết rằng nếu ta chết là lúc thiên hạ đại loạn, năm người đó không còn cản tay chắc chắn sẽ phân chia ra ngươi chết ta sống.
Miêu Nghị đã hiểu, hắn ngoái đầu nhìn Cửu Thiên cung, thắc mắc hỏi:
– Nếu gia gia đã biết rồi chẳng lẽ không sợ bọn họ dùng bảo tháp Linh Lung để đối phó gia gia?
Vân Ngạo Thiên hừ mũi:
– Người khác không biết chẳng lẽ ngươi không rõ ràng? Đao của Yến Bắc Hồng nằm trên tay ta, nếu dám cứng đối cứng với ta thì bảo tháp Linh Lung chỉ là trò cười, trước khi thu ta vào là ta có thể một đao phế nó. Đáng tiếc ta không thể phát huy uy lực của bảo đao, không thì lười dông dài với họ. Ngươi hãy giữ bí mật, ta nghĩ Thu tỷ nhi cũng không muốn gia gia của nàng bị người hại chết.
Miêu Nghị đổ mồ hôi, hắn quên mất vụ đó. Xem ra vị này muốn xem người ta hao phí nhiều tài lực rồi mới phá hoại, không chừng ai làm ra bảo tháp đắc ý quên hình thì năm người sẽ nội đấu. Một, hai người chết là vị này sẽ chiếm lợi lớn.
Vân Ngạo Thiên nói:
– Kêu ngươi đi ra vì muốn hỏi Tử Dương Tiên Sinh gì đó luyện bảo thật sự bị Phong Bắc Trần cướp đi?