Chờ Tần Vi Vi rời đi, Vân Tri Thu vội hỏi:
– Ngưu Nhị, Yêu Nhược Tiên sao rồi?
Miêu Nghị liếc hướng Thiên Nhi, Tuyết Nhi vẻ mặt căng cẳng, hắn cười khổ nói:
– Lần này ta bị nghĩa phụ của các nàng hại thảm, cực kỳ mạo hiểm, ba phen bốn lượt suýt mất mạng…
Miêu Nghị kể đại khái vụ việc, ba nữ nhân tim đập chân run. Nghe Miêu Nghị nói đã đưa Yêu Nhược Tiên ra khỏi Thiên Ngoại Thiên, diễn vở kịch bị thương đánh mình bị thương nặng thì Vân Tri Thu đau lòng muốn chết, mắng Yêu Nhược Tiên sát thiên đao.
Vân Tri Thu rất phục Miêu Nghị, càng cảm nhận được phu quân nhà mình lợi hại, một chuỗi tình huống khẩn cấp thế mà cứu Yêu Nhược Tiên được, nếu thế này mà không tính là có năng lực thì thế nào mới tính?
Thiên Nhi, Tuyết Nhi nghe xong cùng quỳ xuống:
– Hai tỳ nữ thay nghĩa phụ tạ ơn cứu mạng của đại nhân.
Miêu Nghị xua tay nói:
– Qua rồi, đều là người nhà với nhau, không nói lời xa cách. Nhưng sợ là bây giờ nghĩa phụ của các người không thể lộ mặt nữa. Cũng tại hắn tự chuốc khổ, ta sẽ tìm cách đưa hắn đi nơi an toàn chút, qua vài ngày hai người đi bến tàu gặp hắn. Nhớ khuyên hắn thành thật trốn đi, còn chạy ra ngoài bị bắt được thì ta có mọc ba đầu sáu tay cũng không cứu hắn được!
Hai nữ nhân cùng đứng lên:
– Tuân lệnh!
Tần Vi Vi ra cung gặp Dương Khánh, nàng hành lễ, lòng gã thì bốc lửa giận.
Dương Khánh truyền âm trách:
– Ngươi là nữ nhân mà thường xuyên ở lại hậu cung của cung chủ thì ra thể thống gì? Không sợ tin đồn bên ngoài làm hỏng thanh danh sao?
Tần Vi Vi cúi đầu nghe, chuyện đi Linh Lung tông luôn giấu Dương Khánh, nếu nói ra thì còn chết nữa.
Mắng thì mắng, Dương Khánh mắng xong nhìn bộ dạng Tần Vi Vi thì không đành lòng.
Dương Khánh dịu giọng hỏi:
– Nghe nói cung chủ trở lại, tình huống như thế nào?
– Không có việc gì lớn…
Tần Vi Vi kể lại Miêu Nghị bị biếm làm Hành Tẩu, Vân Tri Thu thăng chức cung chủ.
Dương Khánh kinh ngạc nói:
– Phu nhân thăng làm cung chủ…
Dương Khánh ngoắc Tần Vi Vi đi cùng, gã không vào trong yết kiến.
Miêu Nghị bị biếm, Vân Tri Thu thăng nhiệm cung chủ, Dương Khánh giơ hai tay đồng ý việc này, quá hợp ý của gã. Mặc kệ Miêu Nghị quậy tưng bừng nữa thì gã sẽ đứt dây thần kinh. Dương Khánh sợ tâm tình Miêu Nghị không tốt, nên đại tổng quản như gã đây không đi tỏ thái độ.
Bên Mục Phàm Quân không cho Miêu Nghị kéo dài lâu, Vân Tri Thu mới đưa thư lên biểu thị nguyện ý chủ động vào tiên tịch thì cấp trên liền phê xuống, pháp chỉ nhâm mệnh của Ngọc Đô phong đến liền. Miêu Nghị bị biếm thành Hành Tẩu Nhật Hành cung, Vân Tri Thu chính thức thăng nhiệm cung chủ.
Pháp chỉ truyền Nhật Hành cung xuống, các điện chủ lập tức tập hợp bái kiến cung chủ mới. Tuy mấy năm nay Vân Tri Thu chức năng không khác gì cung chủ, mọi người hầu như xem nàng là cung chủ, nhưng chính thức nhận việc thì không tránh khỏi nghi thức cần thiết.
Mười lộ điện chủ tụ tập trong đại điện nghị sự, Miêu Nghị không ra mặt trong trường hợp này thì không nói được, sợ bị người ta nói nhảm là hắn sĩ diện không chịu tới. Vì biểu thị lòng hắn Miêu Nghị bằng phẳng không quan tâm, cung chủ đại nhân cũ từ lúc lên làm cung chủ hầu như không lộ mặt lần này xuất hiện.
Nhưng Miêu Nghị không thể ngồi bên trên nữa, hắn khoanh tay trước bụng đứng bên dưới, đứng vị trí đầu nhưng còn không bằng Dương Khánh, Diêm Tu đứng hai bên bậc thang dưới ngai báu.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi đứng bên ngai báu, Vân Tri Thu ngồi ngay ngắn trên ngai, đầu độ phương quan, mặt mày đoan trang quyến rũ, xinh đẹp động lòng người, tràn đầy khí thế chủ một cung. Lần đầu tiên Miêu Nghị đứng phía dưới nhìn lên Vân Tri Thu, lòng hơi chua xót, có chút khó chịu.
Miêu Nghị phải cùng đám người hành lễ bái kiến:
– Tham kiến cung chủ!
Nhiều người nhìn phản ứng của Miêu Nghị, mặc kệ hắn bị biếm vì cái gì thì bọn họ rất phục vị này. Khi không động thì bặt tăm, động liền làm chuyện lớn kinh thiên động địa, một chốc làm bốn vị Quân Sử Tiên quốc chết, không bị chém đầu đã là mạng lớn.
Nhưng cấp trên trừng phạt cũng rất xảo quyệt, khiến hắn bị thê tử đè đầu. Phu là trời thê là đất, câu này phải viết ngược lại, không biết cuộc sống về sau có khổ sở gì không.
Mọi người lần lượt báo cáo tình hình trong khu vực mình cai quản, đến lượt thì Miêu Nghị thì hắn chỉ nói hai câu:
– Mới vào chức nên không biết tình huống.
Sao nghe hơi chua, không biết bao nhiêu người nghẹn cười. Dương Khánh mỉm cười.
Không có tình huống gì thì trực tiếp nói không có là tốt nhất, cần gì phải làm vậy.
Đứng bên cạnh Trạm Thiên Nhi, Tuyết Nhi âm thầm mở miệng. Hai người cũng lần đầu tiên nhìn thấy Miêu Nghị đứng dưới các nàng.
Mà ngay cả Vân Tri Thu trong lòng cũng không nhịn được mà phụt một cái, cười cười. Nhưng mà vẻ mặt vẫn không có lộ ra chút mánh khóe gì, vẫn là biểu hiện cao cao tại thượng, khí thế mẫu nghi thiên hạ kia. Nàng liếc mắt nhìn Miêu Nghị, thanh âm thanh thúy mà có lực:
– Nên hiểu rõ mọi chuyện nhiều hơn, sau này không cho phép có chuyện qua loa như vậy.
– Vâng.
Miêu Nghị chắp tay đáp một tiếng thật dài.
Chính hắn cũng đột nhiên phát hiện ra mình có chút tự mình làm khó mình. Trước khi đến nghị sự điện, Vân Tri Thu từng khuyên hắn đừng có tính toán nhiều. Hắn không nên biểu hiện mình không sao cả. Kết quả sau khi tới trước mặt mọi người Vân Tri Thu tự nhiên nói muốn giải quyết việc này. Nhưng mà hắn lại bị mọi người nhìn qua, chịu quan niệm nam nữ tôn ti thế đạo này ảnh hưởng, hắn mới phát hiện ra trong lòng mình có chút khó chịu. Nhịn không được âm dương quái khí, muốn biểu thị công khai với mọi người một việc. Ta không sợ lão bà.
Nói thật, có lẽ là do bản tính cho phép, dám đoạt quyền từ lão bà, trong nháy mắt kia hắn thậm chí còn có ý niệm liên hợp đả đảo vị cung chủ này. Nhưng mà nghĩ lại, vị lão bà này của hắn… Trong lúc đó hắn cũng cảm giác mình có tật xấu, đó là muốn đấu người ta tới nghiện.
Nhìn bộ dáng âm dương quái khí của hắn, sắc mặt Vân Tri Thu lập tức trầm xuống, khiển trách, quát:
– Ngươi có ý kiến gì với lời nói của Nhâm cung chủ hay sao?
Miêu Nghị cũng cảm thấy bản thân có chút quá phận, ở trước mặt mọi người hủy đi đài của cung chủ cũng không ổn. Lúc này hắn nghiêm túc chắp tay nói:
– Không dám.
Ánh mắt của Vân Tri Thu nhìn vào mặt hắn một chút, thấy hắn quả thực đã bày ra thành ý, ngẫm lại vẫn dằn xuống ý niệm lấy Miêu Nghị lập uy trong đầu. Nàng gật đầu với người đứng sau.
Tiếp theo là quá trình tiếp tục bẩm báo, phần lớn đều là một ít lời nói lấy lòng. Cho thấy quyết tâm ủng hộ của mình.
Cuối cùng cũng chấm dứt. Mọi người sau khi tấu xong phần mình lập tức rời đi. Vân Tri Thu dẫn Thiên Nhi, Tuyết nhi về phía sau điện.
Miêu Nghị theo thói quen cũng đi ra hậu điện. Nhưng mà hắn nghĩ lại, lại cảm thấy có chút không đúng mà quay đầu. Cùng với đám người kia đi ra khỏi đại điện nghị sự.
Đi tới hậu điện, Vân Tri Thu quay đầu lại, nhìn một chốc cũng không thấy Miêu Nghị xuất hiện. Thiên Nhi nhanh chóng hiểu ý, quay trở lại nhìn một chút rồi quay lại bẩm báo Vân Tri Thu:
– Đại nhân đi ra ngoài, có cần mời đại nhân tới hay không?