Chương 1439: Làm ầm ĩ (Hạ)

Làm ầm ĩ (Hạ)

Vân Tri Thu mở miệng cười cười:

– Các ngươi đừng nhìn thấy chàng bình thường không thích quyền lực. Trên thực tế từ trước tới nay chàng luôn muốn chộp quyền lực tới tay. Trước kia tuy rằng cho Dương tổng quản quyền lợi to lớn, nhưng mà các ngươi có tin hay không? Nếu như Dương tổng quản có ý đồ gây rối. Đại nhân nhất định sẽ hạ sát thủ, để cho ta thay chàng cầm quyền cũng là bởi vì chàng biết rõ ta sẽ không đoạt quyền của chàng. Quyền lợi này đột nhiên bị người khác cưỡng ép đoạt đi, đổi lại người khác, chàng nhất định sẽ sinh sự. Nhưng mà hết lần này tới lần khác lại là ta chiếm vị trí của chàng. Đứng trên điện lại phát hiện ra quyền lợi khống chế nhiều năm đột nhiên biến mất, lại phát hiện ra không biết quyền lợi này bao giờ mới trở về. Người đã quen với quyền lợi trong lòng sẽ có cảm giác không cân bằng, thậm chí là thất lạc. Cũng không phải nói chàng coi trọng quyền lợi. Mà là chàng còn không quen, cứ để cho chàng chậm rãi thích ứng đi.

Dứt lời, nàng dẫn nhị nữ rời di.

Lúc này các vị điện chủ vừa nói giỡn với nhau vừa đi ra khỏi Nghị sự điện. Nhìn thấy Miêu Nghị xuất hiện cả đám lập tức im lặng, gọi hắn là Cung chủ hiển nhiên là không thích hợp. Gọi hắn là Hành Tẩu thì lại sợ hắn mất hứng. Trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.

Ngược lại, Miêu Nghị lại là người chắp tay mở miệng đầu tiên:

– Ty chức bái kiến Tổng quản đại nhân.

Không có biện pháp, đây là quy củ bản thân hắn lập ra, tổng quản ở đây lớn hơn Hành Tẩu.

Dương Khánh im lặng, nghĩ thầm ngươi bớt gây chuyện một chút thì chẳng phải sẽ không có việc hôm nay hay sao? Hắn nắm tay, vội vàng ho một tiếng:

– Đại nhân làm như vậy thực sự là muốn hại chết tyy chức nha. Khi nào có người ngoài chỉ cần giả bộ một chút là được. Nơi này không có người ngoài. Trong mắt mọi người địa vị của ngài không khác gì cung chủ.

Lời này Miêu Nghị nghe xong có chút chán chường, cái gì mà địa vị của ta cũng giống như địa vị của cung chủ? Ta phải là chủ, nàng là thứ. Bất quá khi có mặt người ngoài, cũng không nên tranh giành mặt mũi như vậy.

– Đúng vậy, đúng vậy.

Hết lần này tới lần khác, đám người kia lại lập tức gật đầu theo.

Duy chỉ có Tần Vi Vi ở một bên là im lặng, bởi vì nàng cảm thấy Miêu nghị không đáng.

Miêu Nghị cười ha hả hai tiếng, hai tay đút vào trong ống tay áo. Có chút tiêu sái chậm rãi đi xuống bậc thang, một mình đi tới quảng trường.

Dương Khánh tranh thủ thời gian lặng lẽ khoát tay với mọi người một cái ra vẻ chào hỏi. Cả đám người nhanh chóng bay về phía phủ Tổng quản.

– Đại nhân.

Trên quảng trường, nhìn thấy Miêu Nghị đi tới, Kính Anh và Kính Lạc đang quét rác tranh thủ dừng lại hành lễ.

Miêu Nghị mỉm cười tuyên bố:

– Ta đã bị giáng chức thành Hành Tẩu, vị trí cung chủ do phu nhân chính thức tiếp nhận. Về sau không nên gọi ta là đại nhân.

Kính Anh mỉm cười nói:

– Hành Tẩu đại nhân cũng không phải là đại nhân hay sao?

Miêu Nghị khẽ giật mình, đúng vậy nha. Đối với hai người mà nói hắn vẫn là đại nhân. Cần phải giải thích gì thêm với các nàng cơ chứ?

Hắn phát hiện ra tâm trí mình có vấn đề. Hắn mỉm cười, lại tiếp tục rời đi.

Đi trong cung điện to lớn xa hoa, Miêu Nghị ít nhiều cũng có chút cảm khái. Từ Phù Quang động khai thủy, hắn từng liều mạng làm động chủ. Mãi cho tới hôm nay hắn đột nhiên phát hiện ra có chút cô quạnh. Lúc bị giáng chức thành động chủ Đông Lai động hắn cũng không có cảm giác này.

Không biết qua bao lâu, Tuyết Nhi tìm tới hắn, nói:

– Đại nhân, phu nhân cho mời.

Lúc hai người trở về hậu cung, nhìn thấy đám thủ vệ đang cười hì hì với mình, Miêu Nghị không khỏi trợn trắng mắt.

Tuyết Nhi trực tiếp dẫn hắn đi tới Thiên điện nơi cung chủ hàng ngày xử lý công vụ. Vân Tri Thu đang ngồi ở sau bàn, tự mình sửa sang, lại sao chép tất cả điện tấu. Sau khi cung chủ tân nhiệm mới lên phải báo lên những thứ này, chứng minh mình đã nắm giữ tình huống ở đây. Đây là một quá trình không thể nào bỏ qua được.

Hắn vừa tới, Vân Tri Thu tạm thời buông tha công việc xuống rồi lập tức cười tủm tỉm, đứng dậy, ôm lấy cánh tay hắn:

– Bảo chàng đừng đi Nghị sự điện chàng lại đi. Trong lòng chàng lúc này hẳn rất không thoải mái đúng không?

– Nàng chê cười ta đúng không?

Miêu Nghị nhìn nàng, rút cánh tay khỏi ngực nàng, chắp tay nói:

– Không có đạo lý nào Hành tẩu ở trong cung được. Xin cung chủ đại nhân phân phó với người dưới sắp xếp một tòa đình viện cho ti chức đặt chân.

– Ồ? Chẳng lẽ chàng muốn ở riêng với thiếp sao? Ta không làm đó, đừng cho rằng chàng ở bên ngoài cười trộm người ta không biết nha.

Vân Tri Thu lấy tay áo che miệng cười khúc khích, quay người đẩy hắn lên trên trường án đằng sau, đặt hắn ngồi lên trên vị trí cung chủ, cười cười nói:

– Phu quân tốt, từ khi nào chàng quan tâm tới hư danh này vậy? Những chuyện này không phải bình thường chàng đều ném cho thiếp giúp chàng hay sao? Chức vị của thiếp cho dù cao, còn không phải thành thành thật thật hầu hạ đại lão gia như chàng hay sao? Còn không phải là phu nhân của chàng hay sao?

Miêu Nghị cười hắc hắc một tiếng:

– Không có nhìn ra nha. Không biết người ở trên đại điện quát tháo ta là ai đây? chẳng lẽ có người đã quên?

Vân Tri Thu cười ngặt ngẽo, nói:

– Không phải có người cảm thấy mất mặt lớn đó chứ? Nếu như thiếp không có uy tín, về sau giúp chàng làm việc cũng khó khăn. Không có người ngoài, chàng xem lúc này không phải thiếp đang thành thành thật thật nghe chàng nói đó sao?

Miêu Nghị không nói gì, dường như vì kiểm nghiệm lời nói của nàng, hắn dựa lưng lên ghế, nói:

– Dâng trà.

Vân Tri Thu lập tức ngoắc tay với nhị nữ đang nén cười, Thiên Nhi rất nhanh đã bưng một ly trà lên. Vân Tri Thu tự mình tiếp lấy, cung kính đưa tới trước mặt Miêu Nghị.

Miêu Nghị mở miệng thưởng trà. Sau đó đặt chén trà xuống, uốn éo bả vai, miệng dường như đang tự nhủ:

– Bả vai dường như có chút không thoái mái nha.

Vân Tri Thu cười lắc đầu, nhưng vẫn trung thực tới sau lưng hắn, bóp bóp vai cho hắn.

Nhưng vừa mới bóp vai cho Miêu Nghị được một lát, hắn lại duỗi một chân ra:

– Chân dường như có chút đau.

Vân Tri Thu ném cho hắn một ánh mắt tràn ngập vũ mị, nhưng mà vẫn giơ tay ngăn Thiên Nhi, Tuyết Nhi đi lên hỗ trợ. Nàng nửa quỳ ở dưới chân Miêu Nghị, hai tay dùng lực đạo vừa phải bóp chân cho hắn, miệng thở dài:

– Chàng đang cố ý làm ầm ĩ để tìm được cảm giác cân đối trong lòng sao?

Miêu Nghị nhìn Thiên Nhi, Tuyết Nhi cười nói:

– Tư vị được cung chủ hầu hạ rất là không tệ nha. Không biết còn những gì nữa?

Nhị nữ che miệng cười.

Vân Tri Thu đang bóp chân cho hắn ngẩng đầu lên nói:

– Ngưu Nhị, không nên quá phận, nhẫn nại của thiếp có hạn.

Miêu Nghị vươn tay nâng cái cằm trắng bóc như trứng của nàng lên. Đầu đội mũ phượng lúc này lại hầu hạ người khác, nhìn qua có chút câu dẫn người khác. Miêu Nghị vỗ vỗ lên đùi mình.

Vân Tri Thu trừng mắt nhìn hắn, đứng dậy ngồi lên đùi hắn. Ai ngờ Miêu Nghị lại trực tiếp vươn tay đặt lên bộ ngực no đủ của mình.

Phi Thiên

Phi Thiên

Status: Completed Author:

Truyện Phi Thiên nói về một nam tử có lai lịch thần bí, phong hoa tuyệt đại.

Ngoái đầu nhìn lại, tư thái bễ nghễ thiên hạ, trong đó lại chứa biến hoá kỳ lạ khó lường. Trong đại trận 'Vạn Trượng Hồng Trần' , một thủ chích kinh tâm động phách, đàn cổ đứt dây, tĩnh lặng đợi người hữu duyên !

Ngộ ra, mới biết, dưới khung trời lòng người dễ thay đổi, yêu ma quỷ quái không bằng nhân tình ấm lạnh!

Tay trong tay, thanh mai trúc mã, mỹ nhân như ngọc, tiếc rằng lúc đó thiên địa kiếm khí như hồng!

Ân huệ lang, anh dương võ liệt, nhiệt huyết hướng lên trời cao, chỉ thẳng sao đêm!

Tinh không rộng lớn, thất tình lục dục, tham niệm sân si, Phật đế Như Lai, mặc ngươi pháp lực vô biên!

Chúng sinh, nhất khang thành nguyện lại đổi lấy biển máu dâng trào!

Quỷ khóc thần sầu, biển máu không bờ, xin hỏi đường đi ở phương nào?

Nếu không đường, mặc khổ hải biển máu, bạch cốt hóa thuyền, Nhất Phi Trùng Thiên!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset