Mặc dù bộ khôi giáp này không phải là một chỉnh thể, nhưng các bộ vị đều ăn khớp với nhau, thiết kế tinh mỹ tuyệt luân, chi tiết hết sức công phu. Nhất là các bộ vị khớp xương hoạt động không có chút trở ngại nào, đúng là không phải luyện bảo sư thông thường có thể luyện chế ra được, nhất định phải có hiểu biết tương đối sâu mới có thể luyện chế xảo đoạt thiên công như vậy.
Bất quá cũng không phải dùng phương pháp thông thường để mặc vào cởi ra, không thi pháp sẽ không cách nào mặc vào cởi ra.
Đầu là hùng sư, vai có mãnh hổ, báo dữ ôm tay, lưng đeo cự mãng, chân đạp ác lang, bạch tuộc bảo vệ ngực lưng, tay cầm Nghịch Lân thương, Miêu Nghị đứng trên bờ cát cả người bao phủ bảo quang màu trắng mông lung, có thể nói là khí thế ngất trời. Thương trong tay hắn hoành ngang, không giận mà uy, đằng đằng sát khí, như thiên thần hạ phàm.
Quan sát cả bộ trang phục của mình từ trên xuống dưới, Miêu Nghị cảm thấy vui như mở cờ trong bụng, có cảm giác như nhà giàu mới nổi.
Một thân trang bị này là do mười món pháp bảo nhất phẩm tạo thành, tốn của hắn ước chừng mười viên yêu đan nhất phẩm, vẫn chưa tính tới những tài liệu khác.
Nhớ trước khi đi Tinh Tú Hải, Miêu đại động chủ còn buồn bực chỉ vì mấy viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, vì có thể tìm thêm một ít Nguyện Lực Châu mà chạy đi Tinh Tú Hải liều mạng, không hề nghĩ ngợi qua chuyện sẽ có pháp bảo, ai ngờ trong nháy mắt hắn đã có một bộ trang bị hào hoa do mười món pháp bảo tạo thành.
Có lẽ gộp lại so ra còn kém một món pháp bảo nhị phẩm của phủ chủ Dương Khánh, nhưng trang bị của mình là đủ bộ, còn nhiều hơn Dương Khánh bốn năm món.
Hơn nữa bề ngoài một thân khôi giáp của hắn rõ ràng đẹp hơn của Dương Khánh thật nhiều. Nếu chỉ xét bề ngoài, của Dương Khánh chỉ là rác rưởi so với của Miêu Nghị.
Nếu là trước đây, Miêu đại động chủ không dám nằm mơ có được một thân trang bị như vậy.
Trước khi luyện chế bộ pháp bảo này, Miêu Nghị còn cảm thấy đau lòng không dứt, hiện tại mặc vào cảm thấy khí thế hào hoa, luôn miệng khen đẹp, cảm thấy tài liệu hao phí cũng là xứng đáng.
Hắc Thán đang dạo chơi trên bờ cát thấy vậy chạy tới, dường như cũng có vẻ bị trang bị đằng đằng sát khí của Miêu Nghị chấn nhiếp. Nó khịt khịt mũi, tựa hồ có vẻ thật sự không dám đến gần, đi vòng quanh chủ nhân mấy vòng.
– Tên mập chết tiệt, nhìn có đẹp không?
Miêu Nghị sờ soạng trang bị một hồi, vui vẻ nói:
– Không nghĩ tới tay nghề của lão nhân dơ dáy thật sự không phải là tầm thường, vì sao lão tử cảm thấy toàn thân đầy gan, suy đoán đụng phải điện chủ Trấn Ất điện cũng có thể xông lên tát cho y mấy bạt tai.
– Hừ, lá gan không nhỏ, cấp bậc điện chủ ngay cả ta gặp cũng phải tránh lui ba thước, không nghĩ tới ngươi còn dám bạt tai điện chủ Trấn Ất điện. Có cơ hội ngươi hãy làm thật cho ta xem, có tin người ta tế xuất pháp bảo một phát đánh cho ngươi tan thành từng mảnh hay không, bảo đảm cho dù là ngươi mặc bộ trang bị này trên người cũng hoàn toàn vô dụng.
Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, phát hiện Yêu Nhược Tiên đến phía sau mình không biết lúc nào, lúc này hắc hắc cười nói:
– Ta đây chỉ là khoa trương khen ngợi tài luyện chế pháp bảo của ngài mà thôi.
– Ta luyện pháp bảo có tốt hay không còn cần ngươi phải khen ngợi sao?
Yêu Nhược Tiên xì một tiếng, vuốt bộ râu bẩn thỉu, lộ vẻ khinh thường, chỉ Hắc Thán nói:
– Bảo tên giặc mập không nên cử động, ta đo kích thước thân thể cho nó. Chờ lão phu thực hiện xong cam kết, tiểu tử ngươi lập tức thực hiện cam kết của ngươi, sau khi xong chuyện chúng ta vỗ tay đường tay nấy đi, coi như chưa từng gặp qua, không ai nợ ai, nếu không đừng trách ta không khách sáo.
Miêu Nghị dang rộng hai tay, trang bị ngân quang chói sáng toàn thân lập tức nổ tung thành sương mù bạc, vèo vèo chui vào trong nhẫn trữ vật, quay đầu lại chỉ Hắc Thán quát lớn:
– Tên mập chết tiệt, đi theo ta là phúc khí của ngươi, cơ hội ăn theo đã tới rồi, đứng ngay ngắn đừng động.
Thế nhưng Hắc Thán lại không chịu ngoan ngoãn như thường lệ, thấy Yêu Nhược Tiên đi tới lập tức chạy vòng ra sau lưng Miêu Nghị ẩn nấp.Thân thể mập như vậy thật lòng mà nói chỉ có thể nấp được cái đầu sau lưng Miêu Nghị, rõ ràng là khiếp sợ không dám đối diện, không biết là đầu óc nó vấn đề gì không,
Bất quá Miêu Nghị tự có biện pháp thu thập nó, xoay người sờ sờ cổ của nó, bảo nó đừng sợ. Một con ‘tiểu tử’ từ trong nhẫn trữ vật trên tay Miêu Nghị bò ra ngoài, đâm vào cổ Hắc Thán một nhát.
Quay đầu nhìn lại chỉ thấy Hắc Thán tràn đầy u oán, trợn trắng mắt, cứng đờ tại chỗ.
– Không thể động rồi, tiền bối đo đi.
Miêu Nghị quay đầu lại nói.
Yêu Nhược Tiên trợn mắt há mồm một hồi, phát hiện tiểu tử này thật đúng là bất kể thân sơ, đối với người nào cũng có thể dùng tiểu Đường Lang đâm vài cái, có vẻ nghi ngờ nói:
– Không phải là ngươi xem tên giặc mập này như bảo bối hay sao, ta tưởng ngươi không nỡ hạ thủ với nó?
Miêu Nghị cười ha hả nói:
– Chuyện này không giống, người khác động nó thì không được, ta động nó là chuyện đương nhiên.
Yêu Nhược Tiên không biết nói gì, lười nói nhảm, phất tay thi pháp, cát trên bờ biển lập tức cuốn lên, trong khoảnh khắc bao phủ toàn thân Hắc Thán thành một chiếc áo cát.
Yêu Nhược Tiên tiến lên giơ tay sờ soạng một hồi khắp toàn thân Hắc Thán, sau đó vung tay lên, áo cát kia chia năm xẻ bảy, phân chia thành mười mấy khuôn đúc. Sau khi thu vào nhẫn trữ vật xoay người ung dung rời đi, trở lại nơi luyện bảo dưới hố.
Miêu Nghị thi pháp đảo qua giải trừ khí tức âm hàn trong cơ thể Hắc Thán, Hắc Thán lập tức co giò chạy như bay, vừa chạy vừa quay đầu lại hí dài mấy tiếng, tràn đầy oán niệm, tựa hồ đang nói với Miêu Nghị, không ngờ rằng ngươi lại đối với ta như vậy, sau này ta không đi theo ngươi nữa…
Miêu Nghị tiện tay lấy ra một miếng thịt đùi Chương Ngư Tinh ra, tung hứng trên tay.
Hắc Thán Nghiêng đầu nhìn lại bước chân chạy chậm lại, có vẻ thấy thèm, bất quá vừa mới rồi bị ức hiếp, dường như muốn cứng đầu chống lại, bèn quả quyết quay đầu sang chỗ khác, cất vó chạy xa.
Dám giở trò với mình, Miêu Nghị phì cười, ai mà không biết tính nó:
– Tên mập chết tiệt, có giỏi kiên trì nửa ngày chớ trở lại, đến lúc đó ta bò dưới đất cho ngươi cỡi!
Sau khi trở vào trong hố, Yêu Nhược Tiên cũng không vội vã luyện bảo, mà là đang khôi phục pháp lực.
Miêu Nghị cũng ngồi vào bên cạnh khoanh chân ngồi xuống.
Kết quả không ngoài dự đoán chưa tới nửa ngày sau, bên ngoài hố vang lên tiếng vó quen thuộc với hắn, chạy vòng quanh bên trên hố.
– Tên mập chết tiệt dám giở trò, nếu lần này chìu theo nó, e rằng lần sau nó sẽ quen, càng giở trò nhiều hơn nữa.
Miêu Nghị nhếch một nụ cười lạnh, tiếp tục nhắm mắt ngồi tĩnh tọa, không thêm để ý tới, chờ cho Hắc Thán hoàn toàn tâm phục.
Yêu Nhược Tiên mới vừa khôi phục pháp lực cũng không để ý, cũng nghe được là tiếng vó tên giặc mập kia. Lão mới vừa đứng lên, chuẩn bị mở lò luyện bảo lần nữa, phía trên chợt có vật gì đó màu hồng phất phơ bay xuống, lọt vào trong tụ bảo bồn.