Nơi đây cũng không có quan viên Thiên Đình tọa trấn, về phần tại sao không có, nguyên nhân rất đơn giản, những người kia phần lớn đều hoặc sáng hoặc tối không biết cầm theo bao nhiêu cơ mật không thuộc về mình, cũng không muốn liên hệ với Thiên đình cho nên đi tới đây, một khi Thiên đình phái người tọa trấn, những người kia tụ tập lại đổi địa phương, chỉ cần ngươi nguyện ý cứ đổi địa phương với bọn họ, thử hỏi một nơi không có cả rắm chó thì Thiên đình phái người đi tọa trấn làm gì?
Hiển nhiên Khấu Văn Thanh cũng cố ý chờ đám người Miêu Nghị, đợi tới lúc Miêu Nghị thông qua nghiệm chứng thân phận, nàng tiến lên mang theo chín người bay lên không trung. Lúc tiếp cận tinh môn, bị hấp lực của tinh môn kéo vào, Khấu Văn Thanh thả con thoi màu vàng ra ngoài, một đạo hào quang mang theo đám người bay vào bên trong.
Lúc này xuất hiện trong phiến tinh không khác, Khấu Văn Thanh nói với chín người:
– Nơi này chính là vô sinh chi địa, cũng là khu vực khảo hạch của các ngươi, trăm năm kế tiếp do các ngươi tự phát huy!
Dứt lời cũng mặc kệ đám người Miêu Nghị sau đó tiến lên kết bạn với hành tẩu khác rời đi, tại đây không thể quay về theo đường cũ, muốn rời khỏi đây là không thể nào, chờ đám người bọn họ rời đi, tất cả tinh môn ra vào vô sinh chi địa sẽ bị đóng lại.
– Chúng ta đi nhanh lên!
Từ Đường Nhiên lo lắng lên tiếng.
Mấy người biết rõ hắn lo lắng cái gì, Hạ Hầu Long Thành vẫn chưa đi vào, hắn lo lắng đụng phải Hạ Hầu Long Thành, ở chỗ này Hạ Hầu Long Thành không có cố kỵ gì cả.
Mộ Dung Tinh Hoa cũng không muốn gặp lại Hạ Hầu Long Thành, vừa nghĩ tới thanh danh của mình đã thối không chịu nổi, quyết đoán phất tay nói một tiếng.
– Đi!
Mang tinh đồ ra, dẫn mấy người cấp tốc bay đi, Trịnh Như Long không rõ nên hỏi.
– Chúng ta nên đi đâu?
Khấu Văn Thanh truyền âm bài trừ hắn ra ngoài.
– Cầu Sinh Tinh, chợ đêm!
Mộ Dung Tinh Hoa nói.
– Cầu sinh Tinh, chợ đêm…
Trịnh Như Long nói thầm sau đó quay người nhìn sang Miêu Nghị, kết quả phát hiện ánh mắt Miêu Nghị đang nhìn những người khác, vì vậy không nghĩ tới ánh mắt hai người va chạm với nhau.
Trịnh Như Long mỉm cười vui vẻ, Miêu Nghị cũng mỉm cười, sau đó hắn lấy tinh đồ ra.
Miêu Nghị lại không biết là cố ý hay vô ý, hắn điều chỉnh vị trí phi hành tới bên cạnh Từ Đường Nhiên, kéo cánh tay Từ Đường Nhiên sau đó cười nói:
– Ta tu vi không đủ, làm phiền Từ huynh tiện thể một chút.
Từ Đường Nhiên im lặng, tu vi ngươi không đủ cứ nhờ người tu vi cao hơn đi, tại sao lại là ta?
Dù nghĩ vậy hắn vẫn cười khan, cũng kéo tay Miêu Nghị bay đi.
Từ góc độ Miêu Nghị mà nói, mượn thân thể Từ Đường Nhiên ngăn cách với mấy người khác. Bảo trì chút khoảng cách, không vì cái gì khác, chỉ vì tu vi Từ Đường Nhiên thấp dễ đối phó nhất, còn có thể xem như chướng ngại, vạn nhất lúc có sự biến cũng có thời gian phản ứng.
Ngoại nhân chỉ nhìn thấy Miêu Nghị bình thường hưởng hết vinh hoa phú quý, trái ôm phải ấp diễm phúc sâu, lại không biết tình hình hắn bước vào giới tu hành như thế nào.
Mới ra đời gia nhập động Phù Quang, kết quả là bị động chủ động Phù Quang Viên Chính Côn bán đứng, bị mang ra làm người chết kéo dài thời gian, suýt nữa đã chết trận, sau này hàng Dương Khánh lại bị người ta sử dụng diệu pháp hạ độc thủ, suýt nữa mất mạng. Cũng bởi vì nợ cũ của thị nữ năm xưa với Hùng Khiếu, tính mạng nguy cấp nhiều lần. Về sau lại bị chính huynh đệ kết nghĩa tính toán đi Tinh Túc Hải liều mạng.
Chưa kể những chuyện sinh tử khác, có kết cũng khó kể hết, hắn trải qua sinh tử nhiều lần cho nên lột xác, từ thanh niên nhiệt huyết năm nào biến thành kẻ lừa gạt, đây là cái giá khi phát triển, cũng là cái giá phải trả bằng mạng sống đổi được.
Thần kinh của hắn căng thẳng, người ta chỉ thấy phong quang nhưng có ai nhìn thấy chua xót của hắn, bao nhiêu lần sinh tử một đường, bao nhiêu lần gặp nguy không loạn, bao nhiêu lần gặp thời ứng biến, cứ như vậy nhiều lần, hắn dưỡng ra cái tính tùy thời cảnh giác, hắn cũng không tố khổ với người ngoài…
Vô sinh chi địa, mặc dù cái tên làm người ta tuyệt vọng nhưng Miêu Nghị khẳng định đây là tinh không đẹp nhất hắn từng gặp. Tinh vân rực rỡ muôn màu không tưởng tượng nổi, ngôi sao rực rỡ như mộng như ảo, không ai biết lực lượng vĩ đại nào đã sáng tạo ra tinh vực này.
Lúc đi vào Cầu Sinh Tinh, Miêu Nghị đại khái biết vì sao phàm nhân không thể sinh tồn.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, Cầu Sinh Tinh chỉ cố định một hướng, một mặt vĩnh viễn trực diện ánh mặt trời, một mặt vĩnh viễn trầm luân trong bóng tối, nử bán cầu là hạt cát màu vàng, nửa bán cầu trong bóng tối bị băng tuyết bao phủ. Một mặt vô cùng nóng, một mặt rét lạnh thê ương, thật sự không thích hợp cho phàm nhân sinh sống.
Tại nơi hắc ám và quang minh giao hội lại có thứ thu hút ánh mắt người khác, màu xanh!
Cũng chỉ có nơi này thích hợp sinh tồn, đứng trên tinh không nhìn xuống, nhìn thấy khu vực màu xanh có người bay qua bay lại, cũng nhìn thấy đám thống lĩnh khác cũng tới đây.
Mọi người nhìn nhau, không nghĩ tới còn có người khác đến đây. Mấy người kia chưa tới nơi này, sau khi thương nghị đã phân ra mấy hướng.
Tại khu vực có ngọn núi tuyết cao hơn mười dặm, một khu rừng xanh tươi xuất hiện, thực vật trong khu rừng vô cùng cổ quái, ấn tượng đầu tiên của người mới tới đây chính là yêu dị!
Đám người bọn họ đáp xuống khu rừng, sau khi xác định không tìm nhầm nơi.
Vừa lúc gặp một lão đầu đi tới, Mộ Dung Tinh Hoa tiến lên chắp tay hỏi thăm:
– Xin hỏi hiệu cầm đồ Hồ Điệp đi thế nào?
– Hỏi đường sao?
Lão đầu dừng bước dò xét đám người, lại nhìn Mộ Dung Tinh Hoa tươi cười hỏi thăm.
– Cầm một trăm triệu hồng tinh ra đây, ta sẽ nói cho ngươi biết, bằng không ngươi đi hỏi người khác đi. Tuy đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, tìm người khác có khả năng đắt hơn đấy.
Mộ Dung Tinh Hoa mỉm cười nói:
– Lão trượng, hỏi đường cần một trăm triệu hồng tinh, có phải quá phận hay không?
Lão đầu nói:
– Ngại quá phận sao, các ngươi tìm người khác đi, tiền này ta không cần.
– Đứng lại!
Đột nhiên Miêu Nghị lạnh lùng lên tiếng, sương mù bao phủ thân thể, kim giáp xuất hiên.
Lão đầu nhìn lại, sửng sốt!
Miêu Nghị xách thương chỉ vào hắn, quát:
– Thiên đình ban sai, người không phối hợp xử theo tội kháng pháp!
Thừa dịp lão đầu há hốc mồm, hắn ném một cái Khổn Tiên Thằng ra trói đối phương.
Tên này làm gì? Đám người Mộ Dung Tinh Hoa im lặng, có phải không ngại người ta biết mình là người Thiên đình hay không? Giấu diếm thân phận cũng không kịp, ngươi thì tốt rồi, chủ động bạo lộ thân phận.
Mấy người khác ngạc nhiên không nhỏ.
Sắc mặt lão đầu bị trói run run, hắn thấy mình bị Khổn Tiên Thằng trói chặc, ngẩng đầu nhìn sang Miêu Nghị, có phần bất đắc dĩ nói:
– Thiên quan, ngươi cũng không cần vừa nói đã trói người, ta cũng không nói không phối hợp ah! Nếu là thiên quan ban sai, ta phối hợp là được.
Hắn vốn có thể tránh thoát nhưng lại bị thân phận Thiên đình của Miêu Nghị chấn nhiếp, không rõ chi tiết của bọn họ nên không phản kháng.