Trên tay người ta có sáu chiếc nhẫn trữ vật, toàn thân đầy bảo vật, còn có cao thủ cấp bậc Hồng Liên làm bạn, so với ngày trước nhìn thấy càng bất phàm hơn. Đối với nàng người ta là một nhân vật cao cao tại thượng xa không thể với, mà nàng bất quá vừa mới bước vào giới tu hành, thậm chí ngay cả phẩm cấp tu hành cũng chưa có.
Rốt cục nữ nhân này hiểu được giữa mình và Miêu Nghị chênh lệch lớn tới mức nào. Ngay cả Đại sư tỷ của nàng cũng không đỡ nổi người ta một đòn, chưởng môn sư môn nàng cũng chỉ mới đạt tới tu vi Hồng Liên nhất phẩm, thế nhưng đồng bạn người ta đã đạt đến cảnh giới Hồng Liên, làm sao rửa được mối nhục trước đây?
Nhưng đối với Miêu Nghị, nữ nhân ném tú cầu kia chẳng qua là khách qua đường vội vã đi ngang qua đời hắn, cho nên không hề để trong lòng.
Yêu Nhược Tiên đuổi theo Miêu Nghị đang phi hành bên trong vòng bảo vệ, thỉnh thoảng nhìn Hắc Thán cười xấu xa hăng hắc:
– Tên giặc mập không hổ là tên giặc mập, thú vị thật, ha ha…
– Yêu tiền bối, ngài đang vui mừng trước tai họa của kẻ khác đó sao?
– Không có, chẳng qua là cảm thấy thượng bất chính hạ tắc loạn mà thôi, không có ý tứ gì khác. Xem ra nơi đây không thích hợp ở lâu, cũng không biết mấy nữ nhân kia là môn phái nào, chớ dẫn tới người của sư môn đối phương gây phiền phức, chúng ta phải đổi địa phương khác, tránh xa một chút, khỏi bị quấy rầy.
Dứt lời một bảo giản khác từ trong nhẫn trữ vật bay ra, nổ tung thành sương mù màu đỏ bao lấy Miêu Nghị và Hắc Thán, song song lướt không mà đi.
———–
Tiên Quốc, Thìn lộ, Trấn Ất điện dưới quyền Nguyệt hành cung, điện chủ Hoắc Lăng Tiêu có tu vi Hồng Liên ngũ phẩm, lúc này đang triệu tập thuộc hạ dưới quyền nghị sự trong đại điện.
Ba đại Hành Tẩu, sáu đại Chấp Sự, mười lộ phủ chủ đến đông đủ, phủ chủ Nam Tuyên phủ Dương Khánh cũng có mặt trong đó, bất quá sắc mặt hết sức khó coi.
Ba đại Hành Tẩu Phùng Chi Hoán, Hàn Lục Bình, Hà Vân Dã đều có tu vi Hồng Liên nhất phẩm, địa vị ở Trấn Ất điện chỉ kế dưới điện chủ Hoắc Lăng Tiêu.
Vậy mà lúc này Phùng Chi Hoán lại cãi vã om sòm với Hà Vân Dã ngay trước mặt điện chủ Hoắc Lăng Tiêu. Đề tài tranh cãi giữa hai bên không gì khác, Hà Vân Dã cứ lải nhải không ngừng về chuyện Dương Khánh đánh chiếm Nam Tuyên phủ trước đây.
Hà Vân Dã lấy lý do là Dương Khánh không thích hợp chấp chưởng Nam Tuyên phủ, lý do rất đơn giản, chỉ nói đến nay Dương Khánh không cách nào giải quyết Lam Ngọc môn, làm cho cả Nam Tuyên phủ lòng người bàng hoàng.
Hà Vân Dã đề nghị với điện chủ, phái một người khác đắc lực hơn đi chấp chưởng Nam Tuyên phủ.
Hôm nay Dương Khánh đã đầu phục Phùng Chi Hoán, Nguyện Lực Châu hàng năm thu được của Nam Tuyên phủ, y đều lấy ra một phần hiếu kính Phùng Chi Hoán.
Hôm nay gặp phải chuyện như vậy, Dương Khánh không tiện cãi cọ gì với Hà Vân Dã, Phùng Chi Hoán lấy được ích lợi tự nhiên phải giúp Dương Khánh ra mặt, ra sức tranh cãi trong đại điện, nói Dương Khánh mới nắm Nam Tuyên phủ trong tay chỉ có mấy năm, phải cho thời gian Dương Khánh giải quyết vấn đề.
Không tranh không được, một khi không bảo vệ nổi Dương Khánh, đổi người của Hà Vân Dã chấp chưởng Nam Tuyên phủ, vậy ích lợi hiếu kính hàng năm của Nam Tuyên phủ chắc chắn sẽ lọt vào tay Hà Vân Dã, sẽ không còn của Phùng Chi Hoán, tự nhiên y phải ra sức bảo vệ Dương Khánh.
Bất quá chuyện làm Phùng Chi Hoán cảnh giác trong lòng là, nguyên phủ chủ Nam Tuyên phủ Lư Ngọc là người của Hàn Lục Bình, theo lý thuyết Hàn Lục Bình phải là người có thành kiến với Dương Khánh nhất. Hiện tại Hàn Lục Bình ở một bên trầm mặc không lên tiếng, vì sao Hà Vân Dã lại moi chuyện này ra?!
– Không cần cãi nữa!
Điện chủ Hoắc Lăng Tiêu ngồi trên cao khép hờ đôi mắt thình lình chậm rãi mở mắt quét qua phía dưới, ánh mắt rơi vào trên người Dương Khánh:
– Dương Khánh!- Có thuộc hạ!
Dương Khánh nhanh chóng bước ra khỏi hàng, ôm quyền nghe lệnh.
Trong lòng y có thể nói có hơi thấp thỏm, không biết hôm nay đột nhiên xảy ra chuyện này là thế nào, càng không biết điện chủ sẽ có ý kiến gì. Nếu như điện chủ thật sự muốn tước đi chức phủ chủ Nam Tuyên phủ của y, y cũng không làm gì được.
Hoắc Lăng Tiêu cũng không phải là Lư Ngọc năm đó, nói giết là có thể giết, Dương Khánh vẫn chưa có bản lãnh này, chỉ có thể cúi đầu nghe lệnh.
Lui lại một vạn bước mà nói, cho dù là y có thể giết Hoắc Lăng Tiêu thì đã sao? Muốn làm điện chủ Trấn Ất điện ư, đó là chuyện không thể nào, tu vi chín lộ phủ chủ khác đều cao hơn Dương Khánh, không ai phục y lập tức sẽ liên thủ giết y. Huống chi y cũng không có quan hệ ở Nguyệt hành cung, cung chủ Nguyệt hành cung không thể nào bổ nhiệm y làm điện chủ Trấn Ất điện.
Cho dù là có thể làm điện chủ Trấn Ất điện, thế lực nhân thủ dưới tay y hiện tại cũng không đủ dùng. Không có đầy đủ nhân mã ban bệ, cho dù là muốn lo chu toàn Nam Tuyên phủ cũng đã là quá sức, còn phải ỷ trượng người của Lam Ngọc môn giúp một tay, đừng nói là lo cả địa bàn rộng lớn của Trấn Ất điện. Dù tu vi của Dương Khánh cao hơn nữa cũng không có cách nào một mình giải quyết tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra trên địa bàn, vẫn cần phải có người trợ giúp thống trị.
Bất quá y cảm thấy mặc dù Nam Tuyên phủ là mình tạo phản đánh chiếm, nhưng sau khi đánh chiếm cũng được Phùng Chi Hoán giúp đỡ lấy được pháp chỉ bổ nhiệm của điện chủ, hẳn là điện chủ sẽ không nói lời rồi lại ăn lời, tự vả vào mặt mình trước mặt mọi người.
– Xử lý Nam Tuyên phủ cho tốt, nếu nộp Nguyện Lực Châu lên trên không đủ, bản điện chủ sẽ bắt ngươi hỏi tội!
Hoắc Lăng Tiêu không giận mà uy nói.
Lời này vừa nói ra, Dương Khánh thở phào nhẹ nhõm thật trong lòng to, cung kính đáp:
– Dạ! Thuộc hạ nhất định không phụ kỳ vọng của điện chủ.
Hoắc Lăng Tiêu vừa mở miệng đã xử lý gọn gàng chuyện này, rốt cục không ai dám lên tiếng nữa.
Sau khi nghị sự xong, một đám người đi ra khỏi đại điện Trấn Ất điện, Phùng Chi Hoán và Hà Vân Dã nhìn nhau hừ lạnh một tiếng, hai người có mâu thuẫn với nhau đường ai nấy đi.
Dĩ nhiên là Dương Khánh theo sau lưng Phùng Chi Hoán rời đi.
Chuyện hôm nay có vẻ kỳ quái, y phải tìm Phùng Chi Hoán hỏi thăm xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có một số việc người phía dưới không cùng tầng lớp sẽ không biết rõ.
———–
Địa phương tọa lạc của Trấn Ất điện tự nhiên không phải là địa phương như Nam Tuyên phủ có thể so sánh.
Diện tích rất rộng, phong cảnh xinh đẹp, quần sơn phập phồng trong mây, cảnh tượng chẳng khác nào tiên gia.
Trong quần sơn, trừ ngọn chủ phong cao nhất bị Trấn Ất điện chiếm cứ ra, ba ngọn núi cao kế tiếp bị ba vị Hành Tẩu chiếm.
Trở lại bên trong đại sảnh phủ đệ tu hành của mình, Hà Vân Dã xoay người ngồi xuống, vẫy vẫy tay với thủ hạ Chấp Sự Vạn Thuận Xương, ý bảo ngồi xuống nói chuyện.
Sáu đại Chấp Sự Trấn Ất điện cứ hai người thuộc quyền một trong ba đại Hành Tẩu cai quản, xử lý một ít công việc hàng ngày, dĩ nhiên Vạn Thuận Xương là người của Hà Vân Dã.