Miêu Nghị nhìn hai bên một chút. Hỏa diễm vô hình rõ ràng đã tăng lên một cấp bậc khác. Nếu như tiếp tục gọi là hỏa diễm vô hình rõ ràng đã không thích hợp. Cân nhắc một chút, Miêu Nghị nói thầm một tiếng:
– Tâm diễm…
Gật đầu, cứ quyết định như vậy. Từ nay về sau ta sẽ gọi ngươi là Tâm diễm.
Màn quang mang trong suốt bỗng nhiên sụp đổ trở thành hỏa diễm, nhanh chóng co rút lại, giống như tình cảnh lúc hỏa diễm bị dập tắt vậy. Lập tức chui vào trong cơ thể Miêu Nghị.
Miêu Nghị vươn tay nhấc Nghịch Lân thương lên, chần chờ một lát, lại thi pháp lấy ra hai hạt tâm liên trong Nghịch Lân thương. Hắn thu Ngịch Lân thương lại, thuận tay triệu ra chiến giáp bằng hồng tinh cao cấp do Yêu Nhược Tiên luyện chế cho hắn. Hắn thi pháp, ném hai hạt tâm liên kia vào trong trận pháp ẩn chứa trong chiến giáp.
Tiếng nổ vang vọng không dứt bên tai, chiến giáp xoay tròn, uốn lượn theo cánh tay hắn. Nhanh chóng bao phủ toàn thân hắn, vô cùng hoàn mỹ.
Hai tay Miêu Nghị nắm chặt, hỏa diễm từ trong chiến giáp lan tràn ra. Một đám hỏa diễm hung mãnh từ quanh thân hắn tràn ra. Hỏa diễm màu đỏ, Miêu Nghị đứng ở bên trong nhìn qua giống như hỏa thần vậy.
Hỏa diễm đột nhiên bị thu lại, chỉ trong nháy mắt một đám khí huyết sát nồng đậm giống như cuồng phong lượn lờ, quay cuồng quanh thân hắn. Phối hợp với chiến giáp màu đỏ trên cơ thể. Dưới sát khí phụ trợ, Miêu Nghị giống như một ác ma khát máu vậy.
Miêu Nghị cúi đầu nhìn xuống chiến giáp trên người. Lân giáp trên người đột nhiên từ từ mở ra, lân giáp dựng thẳng lên, giống như đinh dài đâm khắp toàn thân. Miêu Nghị âm thầm gật đầu, nếu như quyền cước kẻ nào đó đánh vào thân thể mình, nhất định Miêu Nghị sẽ để cho đối phương nếm thử tư vị khí huyết sát nhập vào trong cơ thể. Đây quả thực là một tầng phòng hộ tự nhiên.
Lân giáp khép lại, khí huyết sát cũng tản đi. Chiến giáp cũng cuồn cuộn rời khỏi người Miêu Nghị, nhanh chóng trở về bàn tay của Miêu Nghị rồi được hắn lật tay thu lại.
Quay đầu lại nhìn quanh một lát, đi tới bên cạnh con cóc quái dị này, Miêu Nghị vươn tay sờ vào thân thể khổng lồ của nó. Qua nhiều năm như vậy hắn đã phát giác ra được một việc, con cóc quái dị này trấn thủ ở cửa Địa hỏa mục đích chính là thu thập dương hỏa trong núi lửa. Cũng không biết qua bao nhiêu năm mới có thể lại khôi phục tới tình huống trước khi hắn hấp thu.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, nếu như hắn đã tìm được tới nơi này. Nhiều năm sau hắn lại có thể tới đây hấp thu lần nữa.
Ngẩng đầu nhìn lên một lượng lớn băng phách trên đầu, Miêu Nghị cũng không muốn phá nó đi. Những năm này hắn cũng phát hiện ra một việc, nơi này có bố trí trận pháp nhỏ, tác dụng giống như con cóc quái dị kia. Chỉ bất quá nó dùng để thu thập băng diễm mà thôi. Kể từ đó chỉ cần hắn không phá hỏng nơi này, sau này có thể tiếp tục tới hái trái ngọt.
Mang theo suy nghĩ này, Miêu Nghị chuẩn bị rời khỏi nơi này. Hôm nay nơi này không còn tác dụng nào với hắn nữa. Tu luyện nữa cũng không cần trốn ở chỗ này. Khảo hạch không còn tới mười năm nữa sẽ chấm dứt. Hắn cũng phải trở lại bên cạnh đám người Từ Đường Nhiên.
Quay đầu lại nhìn thạch thất phía sau lưng, nhìn chằm chằm vào bức họa nữ tử bay lên trời trên thạch bích. Nữ nhân này lưu lại rất nhiều sự nghi ngờ trong lòng hắn.
Sau khi đi khỏi lớp băng dày vạn trượng, Miêu Nghị trực tiếp trở về. Sau khi chạm mặt với đám người Từ Đường Nhiên, hắn tiến vào thạch quật tiếp tục tu luyện. Trên tay hắn còn đủ Huyết đan có thể dùng. Chỉ cần không tới hai mươi năm là có thể đột phá tới Kim Liên tứ phẩm. Thời gian mười năm cuối cùng này nhất định vẫn phải ở nơi này. Khó có được cơ hội tu luyện thanh tịnh như vậy, tự nhiên Miêu Nghị sẽ không bỏ qua…
Một năm sau, cũng ở trong thạch quật, Mộ Dung Tinh Hỏa tắm rửa, tỉ mỉ lựa chọn trang phục, ngồi trước gương trang điểm một phen. Sau khi trang điểm hoàn tất, nàng đi ra khỏi thạch quật, đi tới bên ngoài thạch quật của Yến Tử Ca rồi lên tiếng:
– Yến thống lĩnh.
Bên trong truyền tới thanh âm của Yến Tử Ca.
– Vào đi.
Mộ Dung Tinh Hoa vừa đi vào, hai mắt Yến Tử Ca đang khoanh chân ngồi trên giường đá sáng ngời. Hắn cảm giác hôm nay trên người Mộ Dung Tinh Hoa có một loại cảm giác không giống trước kia, có cảm giác tao nhã không thôi. Lúc này hắn thu công, ngoắc tay nói với Mộ Dung Tinh Hoa:
– Tới đây ngồi.
Mộ Dung Tinh Hoa rõ ràng không muốn tới gần hắn, nàng không có đi qua mà tiến lên một chút rồi dừng lại, miệng nói:
– Ta tới hỏi ngươi một chút. Thời gian khảo hạch sắp chấm dứt, đến lúc đó nhất định sẽ chém giết kịch liệt. Chúng ta phải làm thế nào mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn này đây?
– Việc này ta tự có chủ trương.
Trong khi nói chuyện Yến Tử Ca đã đi tới phía nàng.
Mộ Dung Tinh Hoa muốn trở về thì lại bị hắn kéo cánh tay, kéo vào trong ngực hắn. Miệng lại nói nhỏ:
– Đã là phu thê rồi còn trốn cái gì?
Tình huống sau đó không cần phải nói, một hồi điên loan đảo phượng, giày vò tự nhiên không tránh khỏi.
Nhưng mà ngay khi Yến Tử Ca đang bành trướng, Mộ Dung Tinh Hoa bị hắn đè bên dưới đột nhiên phất tay một cái. Một đạo hàn qunag hiện lên, ngay cả tiếng kêu thảm thiết Yến Tử Ca cũng không kịp phát ra. Hai mắt trừng lớn, tràn ngập vẻ khó có thể tin nổi. Đầu bay ra ngoài, máu tươi nóng hổi cũng từ trong cổ phun ra.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ Mộ Dung Tinh Hoa muốn dựa vào hắn để vượt qua cửa ải khó khẳn, giữ được mạng sống lại hạ độc thủ với hắn.
Mộ Dung TInh Hoa thi pháp bức máu tươi ra khỏi cơ thể mình, thuận thế đẩy thi thể Yến Tử Ca ở trên người mình ra, vẻ mặt chán ghét lẩm bẩm:
– Không biết trên đầu có cây đao sắc sao?
Trên tay nàng còn cầm một thanh dao găm sắc bén, nhuộm đầy máu tươi. Từng đao, từng đao đâm lên thi thể Yến Tử Ca, đâm cho tới lúc thi thể hắn biến dạng không còn nhận ra được là ai nữa mới thôi.
Sau đó nàng rất nhanh thu thập y phục, càng thu thập hiện trường một phen. Lần nữa mặc lại y phục, chỉnh đốn qua rồi quay đầu rời đi. Nàng lại đi tìm Trình Quân Tín và Hàn Triêu Phụng thương nghị chuyện khảo hạch chấm dứt.
Đợi tới khi thân thể trần truồng của Hàn Triêu Phụng trên người nàng không còn đầu, thân thể trần truồng của Mộ Dung Tinh Hoa cũng đứng lên. Đem ba cái đầu bị chặt, không nhắm mắt đặt cùng chỗ với nhau. Sau đó cứ như vậy mặc kệ thân thể trần truồng, tay cầm đao dính máu, hai tay xoay quanh, giống như nhảy múa. Trên mặt hiện lên nụ cười thảm, dường như muốn cho cái đầu của ba người nhìn.
– Dương Thái, Yến thống lĩnh triệu tập chúng ta thương nghị chuyện khảo hạch.
Dương Thái đang khoanh chân ngồi tu luyện trên giường, bên ngoài truyền tới thanh âm của Mộ Dung Tinh Hoa, hắn trợn mắt rồi nói:
– Ta sẽ lập tức tới.
Chợt trên mặt hắn lại hiện lên vẻ khinh thường, thầm nghĩ: Yến Tử Ca kia cho ngươi tới mời, sợ rằng bên kia lúc này Yến Tử Ca mới đang mặc lại y phục.