Từ Đường Nhiên thở dài:
– Đối với việc Dương huynh chết, chúng ta cũng vô cùng bi thống. Chỉ là khi Dương huynh chết chúng ta không có mặt, cho nên hiểu biết cũng có hạn.
Đào Hoa phu nhân nhìn bốn phía, hỏi:
– Nữ nhân Mộ Dung Tinh Hoa kia đâu rồi? Bảo nàng ta ra gặp ta.
Nói tới chuyện này hai người đều yên lặng, Từ Đường Nhiên thở dài nói:
– Đô thống đại nhân có việc muốn tìm nàng trao đổi, tạm thời không có mặt.
– Hừ, Tiện nhân.
Không hỏi ra được gì, cuối cùng Đào Hoa phu nhân này xoay người, oán hận nói một câu rồi rời đi. Đối với chuyện Mộ Dung Tinh Hoa và Tào Vạn Tường hiển nhiên trong lòng nàng cũng biết rõ.
Mà Mộ Dung Tinh Hoa một đêm không về, mãi tới bình minh ngày hôm sau mới về.
Miêu Nghị và Từ Đường Nhiên lo lắng Đào Hoa phu nhân chạy đi tìm nàng tính sổ, cho nên hai người ngồi trong đình một đêm. Lúc này thấy dư hoan một đêm còn hiện lên trên mặt Mộ Dung Tinh Hoa, xuân tình không tiêu, dường như không xảy ra chuyện gì, hai người thở dài. Trong đầu lại nghĩ tới chuyện gì cho nên đều có tâm tình phức tạp nhìn qua nàng.
Mộ Dung Tinh Hoa hôm nay cũng thản nhiên, mặt mỉm cười đi vào. Cũng ngồi vào trong đình, nói:
– Hai người các ngươi sáng sớm ngồi đây làm gì?
– Chúng ta đợi ngươi cả đêm.
Miêu Nghị mỉm cười nói.
– Chuyện ta và Tào Vạn Tường không phải các ngươi không biết. Hắn lưu lại ta cũng không có chuyện gì khác, cũng chỉ có cởi áo hầu hạ mà thôi. Các ngươi cần gì phải chờ ta cả đêm như vậy. Có việc gì sao?
Mộ Dung Tinh Hoa kỳ quái hỏi.
Từ Đường Nhiên thở dài:
– Ngày hôm qua phu nhân của Đô thống đại nhân tới tìm chúng ta, hỏi Dương Thái chết thế nào. Lại muốn tìm ngươi hỏi chuyện, chúng ta lo lắng nàng sẽ gây bất lợi cho ngươi.
Mộ Dung Tinh Hoa lắc đầu nói:
– Ta luôn ở cùng Tào Vạn Tường, cũng không thấy nàng tới gây chuyện.
– Vậy là tốt rồi.
Hai tay Từ Đường Nhiên chống bàn, giận dữ nói:
– Mộ Dung Tinh Hoa, ngươi yên tâm đi, ta và Ngưu huynh đã liên hệ với Đại thống lĩnh. Đã cầu được Đại thống lĩnh đồng ý, lần này Đại thống lĩnh sẽ mang ngươi cùng rời khỏi. Về sau ngươi có thể thoát khỏi Tào Vạn Tường dây dưa, năng lực chúng ta có hạn, cũng chỉ có thể giúp được ngươi như vậy mà thôi.
Mộ Dung Tinh Hoa im lặng một lúc lâu, mãi một lúc lâu sau mới khẽ nói:
– Tâm ý của các ngươi ta nhận, bất quá ta sẽ không rời khỏi, cũng không rời khỏi Tào Vạn Tường.
Từ Đường Nhiên khẽ nhếch miệng, còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Hai mắt Miêu Nghị bỗng nhiên nhíu lại, trên người mơ hồ hiện lên một tia sát khí, trầm giọng nói:
– Chẳng lẽ Tào Vạn Tường áp chế ngươi? Mỹ nữ thiên hạ vô số, bằng vào thân phận và địa vị của hắn muốn nữ nhân thế nào không có cơ chứ? Vì sao lại cuốn quít lấy ngươi không thả? Hắn làm như vậy, khinh người quá đáng.
Mộ Dung Tinh Hoa khẽ cười cười, khẽ khoát tay nói:
– Ngưu huynh, không phải như ngươi nghĩ. Hắn cũng không áp chế ta, là ta tự mình không muốn đi.
– Vì sao?
Từ Đường Nhiên kinh ngạc.
Miêu Nghị cũng rất kinh ngạc.
Mộ Dung Tinh Hoa nói:
– Ta đã là tàn hoa bại liễu, trải qua một ít chuyện ta đã nghĩ thông suốt. Trước kia thân phận ta thấp kém, cũng chỉ vì tư sắc xuất chúng mà bị Tào Vạn Tường nhìn trúng. Bằng vào thân phận địa vị của Tào Vạn Tường, ta căn bản không có cách nào chống cự, chỉ có thể nghe theo. Bất quá ta có thể có được như ngày hôm nay đều nhờ Tào Vạn Tường. Mà những người cùng gia nhập thiên đình với ta lúc này vẫn chỉ là thiên binh. Rất nhiều chuyện được cái này mất cái kia. Đường là do mình đi, nói đúng nói sai cũng muộn rồi. Hôm nay cho dù ta rời khỏi Tào Vạn Tường thì sao chứ? Người biết rõ ta là tình nhân của Tào Vạn Tường đã quá nhiều. Đoạn chuyện này không xóa đi được, cho dù đi có xa, sớm muộn gì cũng sẽ có người nói tới. Trốn không thoát.
Miêu Nghị nói:
– Nhưng mà như vậy ít nhất cũng có thể tìm người mình ưa thích. Nói không dễ nghe một chút, Tào Vạn Tường kia còn không bằng Từ Đường Nhiên.
Ngón tay hắn chỉ về phía Từ Đường Nhiên:
– Bằng vào thân phận địa vị hôm nay của ngươi cũng không cần nam nhân nuôi ngươi. Ngươi ủy khuất chính mình như vậy còn không bằng đi nơi khác. Chung quy sẽ tìm được một nam nhân không để ý tới quá khứ của ngươi.
Từ Đường Nhiên trợn trắng mắt, đẩy tay Miêu Nghị ra:
– Ngươi chỉ vào ta làm gì? Ta không chịu nổi được nha. Ta sao so được với Tào Vạn Tường chứ?
– Ta chỉ ví von như vậy mà thôi.
Miêu Nghị nói qua loa một câu.
Mộ Dung Tinh Hoa nhịn không được cười khúc khích:
– Ta hiểu ý các ngươi, chỉ là… Người khác không quan tâm nhưng mà bản thân ta lại quan tâm. Ta không muốn cả đời như vậy, vĩnh viễn bị người ta nói sau lưng, nói này nói kia. Trong trăm năm khảo hạch ta đã nghĩ rất nhiều. Con đường của mình thế nào ta cũng đã xác định rõ. Có một chút chuyện đã không trốn nổi, còn không bằng dũng cảm đi đối mặt. Không ngại đường đường chính chính đi, rửa sạch ô danh trên người mình. Nếu như không rửa sạch sẽ thì sao có thể lấp được miệng người khác chứ? Khi đó có trốn cũng vô dụng.
Từ Đường Nhiên thầm nói:
– Nếu như ngươi tiếp tục sống ở nơi này mới thực sự là không lấp được miệng người khác. Vĩnh viễn không rửa sạch được ô nhục.
Mộ Dung Tinh Hoa muốn nói lại thôi, dường như có mấy lời không biết nên nói với hai người bọn họ hay không. Nhưng mà nhìn bộ dáng quan tâm của hai người như vậy, cuối cùng nàng vẫn từ trong trầm ngâm tỉnh lại. Quay mặt nhìn về hoa cỏ sau lưng, nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ nói:
– Vì sao hai ngươi không đổi góc độ suy nghĩ một chút. Ta tại sao phải vĩnh viễn làm tình nhân? Làm chính thất của hắn không được sao?
…
Lập tức, Từ Đường Nhiên và Miêu Nghị á khẩu không trả lời được. Hai người nhìn nhau, rốt cuộc cũng hiểu ý tứ của Mộ Dung Tinh Hoa. Nàng muốn chuyển thành Đào Hoa phu nhân…
Hai người trước đó quả thực không có suy nghĩ theo hướng này. Dù sao cũng là nam nhân, không phải nữ nhân. Có đôi khi quả thực không thể nào đứng ở góc độ nữ nhân mà suy nghĩ. Hiện tại ngẫm lại cũng đúng, còn có biện pháp nào rửa sạch ô danh tốt hơn là làm chính thất của Tào Vạn Tường chứ? Một khi làm chính thất của Tào Vạn Tường, về sau nàng chính là Tào phu nhân.
Từ Đường Nhiên cười khổ một tiếng:
– Kỳ thực ta vẫn hy vọng ngươi có thể tìm được một nam nhân mà mình ưa thích.
Mộ Dung Tinh Hoa đưa lưng về phía hắn, nói:
– Chuyện cho tới nước này không có gì là thích hay không thích. Đường là do mình chọn, đây là cái giá ta phải trả. Về sau Tào Vạn Tường chính là nam nhân của ta. Coi hắn là nam nhân tốt nhất trên đời này là được rồi.
– Khanh bản giai nhân, vì sao…
Miêu Nghị chần chờ một tiếng, câu đằng sau khó nói nên lời. Nhìn bóng lưng thướt tha của nàng hắn không nói ra miệng được. Hắn cau mày, nghĩ tới chuyện của mình và Hoàng Phủ Quân Nhu. Hắn phát hiện ra kỳ thực mình cũng không tốt tới đâu, thật tình không có tư cách nói người ta.
Cùng ngày, ba người rời khỏi phủ Đô thống, chạy về Thiên Nguyên tinh.