– Ngươi…
Bị nhắc tới việc này, Miêu Nghị có chút không còn cách nào khác, phất tay tát vào mặt Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu nhắm mắt không tránh!
Bàn tay muốn đánh lên mặt nàng, Miêu Nghị dừng lại, không cam lòng đánh xuống.
Vân Tri Thu trộm mở mắt ra nhìn, thấy thế cười một tiếng, nghiêng đầu, vểnh miệng hôn lên cánh tay Miêu Nghị.
– Không cho chút sắc mặt là ngươi vểnh mặt lên trời!
Miêu Nghị giận tím mặt, lập tức ôm Vân Tri Thu đặt lên bàn, hắn lại đánh “Ba ba” vào mông Vân Tri Thu, lần này hắn cũng nặng tay, đánh Vân Tri Thu cắn môi không dám kêu đau.
Biết rõ tình huynh muội chính là nơi mềm yếu nhất trong nội tâm của Miêu Nghị, biết rõ đã đụng vào nghịch lân của nam nhân này, biết mình làm sai, Vân Tri Thu không dám lên tiếng, nàng ngoan ngoãn nằm trên bàn để hắn đánh sưng cả mông.
Sau khi phát tiết xong, Miêu Nghị buông nàng ra, bỗng nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa, vẻ mặt vẻ lo lắng nói:
– Đã dám tính toán chủ nhân, không thể lưu Dương Khánh được nữa, phải trừ!
Cái gì?
Tần Tịch luống cuống, nếu bị Tần Vi Vi biết thân thế nhơ nhớp của nàng, phụ nữ đã có trượng phu mà ngoại tình sinh ra nữ nhi riêng, vậy Tần Vi Vi làm sao chịu nổi? Sau này Tần Vi Vi làm sao ngẩng đầu nhìn người, việc này đánh chết nàng cũng không muốn Tần Vi Vi biết.
Thấy Vân Tri Thu đặt tách trà xuống định đứng dậy, Tần Tịch vội xua tay ngăn cản, cũng trực tiếp quỳ xuống:
– Cầu các ngươi đừng để Vi Vi biết, ta gả!
Tần Tịch hối hận thắt ruột, vì một phút trả thù Phong Bắc Trần mà cõng món nợ suốt đời.
Dương Khánh thở dài thườn thượt, gã phỏng chừng Miêu Nghị đang hù dọa mình, nhưng cũng không chắc tên điên này có thể làm ra chuyện gì.
Dương Khánh không dám cược với Miêu Nghị, nghiêng đầu chắp tay nói:
– Ty chức nguyện cưới!
Miêu Nghị vui vẻ nói:
– Vậy mới phải, một đại mỹ nhân xinh đẹp như vậy cho ngươi cưới về là có lời quá rồi!
Đã giải quyết xong họa thủy Tần Tịch, nếu giữ nàng ở bên cạnh thì ai đều hiểu lầm hắn. Nhưng người ta là thân mẫu của Tần Vi Vi, bỏ mặc cũng không được. Tần Tịch có nhan sắc họa thủy nhưng không có thực lực, một khi mất chỗ dựa bối cảnh thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi, để Dương Khánh tiếp nhận thì không còn gì tốt hơn.
Miêu Nghị quay đầu dặn Vân Tri Thu:
– Chọn ngày không bằng trúng ngày, nàng hãy đi sắp xếp tối nay làm việc hỉ luôn!
Vân Tri Thu, Tần Tịch, Dương Khánh xoe tròn mắt, biểu tình rất đặc sắc. Ba người trố mắt líu lưỡi nhìn Miêu Nghị đăm đăm, tưởng mình nghe lầm, gấp vậy?
Đặc biệt Vân Tri Thu, hôm nay xem như kiến thức Miêu Nghị không nói lý. Không nghe lời chứ gì? Đối với Dương Khánh thì lấy thế đè người, rất là bá đạo, xằng bậy, hoàn toàn không cho thương lượng, không cần biết có tổn thương tình cảm không. Lão tử muốn làm gì thì làm nấy, ngươi có giỏi thì chống đối đi. Hoàn toàn là trực tiếp bắt ép.
Vân Tri Thu không biết rằng Miêu Nghị luôn không nói lý với Dương Khánh, chỉ toàn bắt ép, làm bẫy, khiến gã choáng váng đầu là tốt rồi, đây là phong cách hắn làm việc với gã. Nhớ năm xưa Miêu Nghị chiêu lãm Dương Khánh dưới tay thì gã vốn không muốn đi theo hắn, có đầy đủ lý do và cách từ hối hắn, kết quả Miêu Nghị trực tiếp từ Hoắc Lăng Tiêu điều pháp chỉ. Mặc kệ Dương Khánh nhà ngươi có muốn hay không, chẳng thèm trưng cầu sự đồng ý, bắt ép gã đi. Tóm lại ngươi đi cũng được, không đi cũng phải theo ta, kêu ngươi làm cái gì thì làm cái đó là đúng rồi!
Vân Tri Thu xoe tròn mắt một lúc, cơ mặt cứng ngắc nói:
– Hôn nhân đại sự làm vậy có phải quá gấp?
– Gấp?
Miêu Nghị chỉ hai người quỳ bên dưới:
– Bọn họ còn gấp hơn nàng, sớm gian díu nhau rồi sinh nữ nhi ra.
Dương Khánh, Tần Tịch choáng, hai người không còn chút mặt mũi nào.
Vân Tri Thu nhắc nhở:
– Không phải! Thiếp thân cảm thấy hơi vội vàng.
Dù gì cũng nên làm phô trương chút, việc lớn hôn nhân nên chọn giờ lành đi?
Miêu Nghị không cảm thấy vội chút nào, đối với loại người như Dương Khánh không thể để gã có thời gian phản ứng, không biết quay về gã nghĩ ra cách gì để giải vây. Lo quyết định danh phận trước, đuổi đi động phòng, khiến sự việc ván đã đóng thuyền mới là lẽ phải!
Miêu Nghị bá khí phất tay nói:
– Quyết định vậy đi, nàng lập tức đi giăng màn, không đủ người thì tìm nhóm lão đại mượn, ngay bây giờ!
Trải qua vài chuyện Vân Tri Thu chính thức nhìn lại nam nhân của mình, nàng biết hắn làm vậy là có ý đồ gì nên không kiên trì nữa, đi xử lý ngay.
Khi ra cửa Dương Khánh và Tần Tịch nhìn nhau.
Tần Tịch không biết nên nói cái gì, lòng rối bời, nàng nằm mơ cũng không ngờ sự việc như vậy. Thành thân với Dương Khánh tại đây, Phong Bắc Trần mới chết bao lâu? Làm thế này sao mà được!
Dương Khánh thầm thở dài, gã công nhận mình từng mê sắc đẹp của nữ nhân này, nhưng từ khi nàng bỏ lại nữ nhi rời đi thì gã đã bị tổn thương, gã vĩnh viễn không muốn gặp lại nàng ta. Đặc biệt sau khi biết lai lịch bối cảnh của nữ nhân này rồi thì Dương Khánh không muốn nàng có dính dáng gì với Tần Vi Vi.
Nhưng hôm nay phải thành thân với nữ nhân này trong nhà trượng phu cũ của nàng, đặc biệt là trượng phu mới chết không lâu!
Giơ đao cướp yêu, cưới tình nhân trong mộng vốn là mục tiêu gã phấn đấu làm thiếp, còn bắt Dương Khánh thành hôn với Tần Tịch tại đây, sự trừng phạt gần như nhục nhã làm gã hỗn loạn rối rắm, người thẫn thờ. Có tưởng tượng ác nhưng không ngờ Miêu Nghị ác đến thế, trong lòng Dương Khánh chỉ có ba chữ tặng cho hắn: Khốn kiếp!
Dương Khánh cũng muốn chống đối nhưng nơi này toàn là người của Miêu Nghị, một đống người có thể đánh gục gã, cơ bản toàn là người xa lạ. Miêu Nghị cứng rắn muốn vậy, nữ nhi là điểm yếu của Dương Khánh, thật là không có chút đường chống cự.
Dương Khánh tính kế một phen cuối cùng không làm gì Vân Tri Thu được còn hại bản thân ra nông nỗi này, gã hối hận thắt ruột, rất muốn vả mỏ mình!
Vân Tri Thu chạy đi mời gia gia uống rượu mừng.
Vân Ngạo Thiên đập bàn đứng dậy, lạnh lùng hỏi:
– Phong Bắc Trần mới chết ở đây mấy ngày, ta không tin Tần Tịch tái giá vào lúc này. Có phải các ngươi ép buộc không?
Vân Tri Thu nhanh chóng kêu khổ:
– Gia gia oan uổng chúng ta chết, tại sao Tần Tịch hàng chúng ta? Thật tình là vì Tần Tịch sớm không có tình cảm gì với Phong Bắc Trần, nàng đã có qua lại với Dương Khánh thuộc hạ của ta từ lâu, thật sự không hề ép buộc nàng, nếu không tin thì gia gia đi hỏi xem.
Vân Ngạo Thiên không rảnh như thế, sai Vân Khiếu đi hỏi. Tần Tịch nói mình tự nguyện, nhưng thái độ đó ai nhìn cũng biết có chuyện.
Vân Khiếu trở về từ chỗ Tần Tịch, Vân Tri Thu chặn đường gã:
– Lục thúc, xin đừng khiến gia gia khó xử.
Vân Khiếu sửng sốt, đã hiểu ý của Vân Tri Thu, nhẹ gật đầu.
Một tiểu viện nhanh chóng giăng đèn kết hoa, mấy yêu tu từ tòa thành gần nhất kéo một đám người khua chiêng gõ trống lo việc vui.
Chỉ hơn mười bàn tiệc rượu, đa số là yêu quái trong Tinh Túc Hải, ai nấy biểu tình quái dị nhìn đôi tân nhân xụ mặt bái thiên địa, khách khứa truyền âm náo nhiệt.