Vân Tri Thu nửa vui nửa buồn quay đầu nhìn trữ vật thủ trạc chất đống như núi, nhức óc nói:
– Thứ này không tiện qua tay người khác. Ngưu Nhị, ba nữ nhân chúng ta thanh lý từng cái thì biết làm tới bao giờ?
Miêu Nghị hừ cười:
– Miễn nàng chịu thỏa mãn yêu cầu của ta thì ta bảo đảm nàng có sức thanh lý mấy thứ này.
Mắt Vân Tri Thu sáng rực nhìn lại:
– Có phải ngươi còn thứ gì không lấy ra? Ngưu Nhị, ta nói cho ngươi biết, cưới một đám tiểu thiếp cho ngươi đều phải bỏ tiền nuôi. Nếu ngươi dám giấu tiền riêng ra ngoài tìm nữ nhân khác nuôi thì đừng trách ta trở mặt, thành thật giao ra đi!
Miêu Nghị khịt mũi:
– Bớt giở trò cũ đi, nàng đồng ý trước đã.
Vân Tri Thu khinh thường nói:
– Cái tên không biết xấu hổ, cho ta xem đó là thứ gì đã.
Miêu Nghị chỉ vào nàng:
– Đây là nàng nói, sau khi xem xong không được đổi ý!
Vân Tri Thu trừng mắt:
– Rốt cuộc có lấy ra không?
Nữ nhân này có dấu hiệu nổi sùng, Miêu Nghị bĩu môi vung tay. Một đống thứ rậm rạp bay trên trời, các viên Kết Đan màu tím lơ lửng, thật nhiều Kết Đan tứ phẩm!
Vân Tri Thu nhìn sơ, phỏng đoán ước chừng hơn vạn viên, nàng hớn hở lập tức lấy một trữ vật giới chỉ ra, thi pháp quét hết Kết Đan tứ phẩm vào.
Một tay Vân Tri Thu nâng trữ vật giới chỉ, được lợi còn chê:
– Có chút Kết Đan tứ phẩm này mà ngươi không biết ngượng lên tiếng? Ta nói cho ngươi biết…
Vân Tri Thu chưa nói hết câu co mặt cứng ngắc, Miêu Nghị vung tay, hơn một trăm viên Kết Đan lơ lửng trên trời.
Mắt Vân Tri Thu sáng lấp lánh lập tức phất tay thu vào.
Miêu Nghị hỏi:
– Có tư cách mở miệng không?
Vân Tri Thu cất đồ đi, đồ vào tay rồi vẻ mặt nàng chân thành nói:
– Ngưu Nhị, ngươi có phải bị biến thái không? Ta nói lại lần nữa, ta không chấp nhận được, ngươi đừng ép ta! Đi tìm những tiểu thiếp thỏa mãn ngươi, ta coi như không biết gì.
Miêu đại quan nhân hôm nay tràn đầy tự tin, không nói đạo lý được thì ném tiền ra. Miêu Nghị lật tay lại, hai viên Kết Đan lục phẩm bảy màu quay tròn trong lòng bàn tay hắn.
Mắt Vân Tri Thu sáng rực:
– Kết Đan lục phẩm?
Vân Tri Thu giật vào tay mình, một tay cầm một viên ngắm nghía.
Miêu Nghị chỉ vào trữ vật thủ trạc chất đống như núi, hách dịch nói:
– Vân Tri Thu, hãy nghe kỹ cho ta, nơi này có hơn bốn vạn trữ vật thủ trạc là di vật của hơn bốn vạn tu sĩ từ Kim Liên trở lên để lại. Hơn một trăm Kết Đan ngũ phẩm, hai Kết Đan lục phẩm trong tay nàng chứng minh trong đó có di vật của ít nhất hơn một trăm tu sĩ Thải Liên, ít nhất hai tu sĩ pháp lực vô biên. Đây là ít nhất! Bây giờ nàng đã biết giá trị của đống đồng nát chưa?
Vân Tri Thu hét thất thanh:
– Cái gì?
Vân Tri Thu xoe tròn mắt nhìn đống trữ vật thủ trạc, có di vật của ít nhất hơn một trăm tu sĩ Thải Liên, hai tu sĩ pháp lực vô biên? Bây giờ Vân Tri Thu mới biết đống trữ vật thủ trạc này mới là tài phú lớn nhất, Kết Đan thất phẩm thì không thể lấy ra dùng được.
Vân Tri Thu từ từ quay đầu nhìn Miêu Nghị, phát hiện nam nhân này mỗi lần ra ngoài sẽ không về tay không, lần này kiếm núi vàng, núi bạc trở về đủ cho mọi người ăn thật lâu.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi hết hồn. Di vật của tu sĩ pháp lực vô biên là khái niệm gì?
Nhưng hai người giật mình không quá nhiều, từ khi đi theo Miêu Nghị, hắn ở trong mắt bọn họ là đối tượng ngưỡng mộ không gì không làm được, chưa từng thấy có thứ gì làm khó hắn được. Đương nhiên Thiên Nhi, Tuyết Nhi không thấy Miêu Nghị chịu cực chịu khổ sau lưng người xem.
Miêu Nghị đắc ý nắm cằm Vân Tri Thu:
– Phu nhân, tối nay theo ta đi.
Vân Tri Thu không quan tâm hắn, đảo tròng mắt một lúc, đẩy móng vuốt dâm loạn của Miêu Nghị ra, nàng nhanh chóng móc tinh linh ra đung đưa, không biết liên lạc với ai.
Miêu Nghị nghi hoặc hỏi:
– Nàng làm gì?
Vân Tri Thu không đáp, rất nhanh đáp án được công bố.
Chốc lát sau, tỷ muội Lang Huyên, Ngọc Nô Kiều, Cơ Mỹ Lệ, Tần Vi Vi, Pháp Âm, trừ Hồng Trần ra đám tiểu thiếp của Miêu Nghị đại quan nhân đều đến đủ. Miêu Nghị câm nín nhìn đám người.
Đám đám người ngạc nhiên nhìn đống trữ vật thủ trạc chất thành núi trong sân, quan trọng là chúng nó quá bẩn.
Cơ Mỹ Lệ đi lướt qua Miêu Nghị, chợt hìn chằm chằm giữa trán hắn hỏi:
– Trán của phu quân bị sao vậy/
Miêu Nghị cười khổ nói:
– Vết thương nhỏ thôi.
Bốp! Bốp!
Vân Tri Thu vỗ tay hấp dẫn chú ý của đám người:
– Người trong nhà nhiều, tiêu dùng cũng lớn, lần này đại nhân cố ý ra ngoài lấy quyền làm việc riêng đi một chuyến. Nhưng mọi người cũng thấy đống đại nhân mang về rồi, không tiện qua tay người ngoài, gia đình mình đừng đứng không, bắt tay thanh lý chúng đi.
Vân Tri Thu dùng thân phận chủ mẫu gia đình sai khiến đám nữ nhân. Thiên Nhi, Tuyết Nhi dọn bàn ghế lại. Vân Tri Thu ngồi bưng tách trà, huơ tay múa chân chỉ huy.
Sáu thiếp thân chia trữ vật thủ trạc thành các đống, thi pháp thanh tẩy. Với sáu người có pháp lực thì tẩy rửa rất đơn giản, quan trọng là thứ trong trữ vật thủ trạc, phân loại chúng ra hơi rắc rối. Trong trữ vật thủ trạc còn có trữ vật thủ trạc, trữ vật giới chỉ, lần lượt phân loại hết mấy vạn trữ vật thủ trạc thì lượng công việc cũng không nhỏ.
Vân Tri Thu bưng tách trà chéo chân ngồi rất có phong phạm phu nhân:
– Đồ vật đều sẽ vào sổ sách công, không ai được giấu riêng, nếu phát hiện đừng trách ta không khách sáo!
Vân Tri Thu trợn to mắt nhìn chằm chằm đám người, làm người ta khó thể giấu diếm. Hơn nữa đám người Cơ Mỹ Lệ chưa đến mức vì chút đồ mà lén giấu.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi thì không ngừng đăng ký đồ sáu thiếp thất thanh lý vào sách, chuyển giao qua bên Vân Tri Thu, nàng nhàn nhã nhẹ nhàng.
Miêu Nghị chắp tay sau lưng đứng trong đình nhìn khí phái của Vân Tri Thu chỉ huy chúng thiếp thất, hắn nhức đầu thầm truyền âm hỏi:
– Này, nàng kêu bọn họ tới, chúng ta có nhiều đồ như vậy không sợ bọn họ tiết lộ cho bốn thánh biết sao?
Vân Tri Thu trả lời:
– Biết thì biết, bọn họ dám cướp từ tay ngươi sao? Ta đang muốn cho bọn họ biết thực lực của chúng ta. Bọn họ không vừa mắt chút thu nhập của đại thống lĩnh chứ gì, tâm cao khí ngạo muốn giữ lại mà không chịu chứ gì, một đám lão già khinh thường nam nhân của ta làm ta mất mặt. Ta luôn nghẹn cơn tức này, khi bắt được cơ hội ta phải trút bực tức ra! Ngươi nghĩ tại sao ta nói mấy thứ này là ngươi lấy quyền làm việc riêng kiếm về? Mượn tiền của lão nương còn dám xem thường lão nương, lần này cho bọn họ mở rộng tầm mắt, chờ xem bọn họ phải phấn đấu bao nhiêu năm mới kiếm được những này, khiến bọn họ hiểu rằng ai mới là lão đại thật sự trong lục thánh!
Cái này là đạo lý gì? Ai có chí nấy sao bỗng thành khinh thường ngươi?
Miêu Nghị câm nín, hắn không biết nên nói cái gì với nữ nhân này. Hắn không nghĩ ra trong đầu nữ nhân này nghĩ thế nào, chuyện như vậy mà cũng nghẹn tức trong lòng? Hắn chợt nhận ra đôi khi nữ nhân thật vô lý.