Miêu Nghị ném cho mỗi người một túi thú:
– Tặng các ngươi, làm phiền vị nào biết pháp thuật thu phục tọa kỵ thì chỉ điểm đôi chút.
Mấy người nhìn thứ trong túi thú, một người một con linh thú.
Mục Phàm Quân nhìn Miêu Nghị cầm một đống túi thú, hỏi:
– Ngươi kiếm được bao nhiêu linh thú?
Miêu Nghị đáp:
– Không nhiều, cỡ mấy chục con.
Không nhiều? Ngũ thánh làm ăn cướp nhiều năm không biết nên nói cái gì.
Thiên Tân cung, đó là nơi ở của chính cung Thiên Hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ hậu cung Thiên Đình.
Một phụ nhân mặc cung trang bước nhanh vào cung điện, thấy Thiên Hậu Hạ Hầu Thừa Vũ ở sau bàn ngọc xem công văn thì không dám quấy rầy. Hiện Thiên Hậu quản lý nguyên hệ thống Thiên Nhai, lần đầu tiên quyền lực vương ra ngoài hậu cung nên đặc biệt chú trọng. Vì vậy phụ nhân cung trang lẳng lặng đứng cạnh bàn dài.
Hạ Hầu Thừa Vũ không thèm ngước mắt lên, lạnh nhạt hỏi:
– Nga Mi, trong triều hội không có việc gì đi?
Nga Mi là tên của phụ nhân cung trang, cũng là thân tín thiếp thân của Hạ Hầu Thừa Vũ mang từ Hạ Hầu gia vào cung, nhân vật số một bên cạnh nàng.
Nga Mi nhìn ngoài cửa, nhỏ giọng nói:
– Thiên Đế nổi giận sấm sét, đang quát tháo chúng thần.
Hạ Hầu Thừa Vũ sửng sốt, đặt công văn xuống nước lên hỏi:
– Có chuyện gì?
Nga Mi nói:
– Vì chuyện sát hạch Địa Ngục. Trăm vạn đại quân bị Ngưu Hữu Đức giết ba vào ba ra, đánh cho tan tác. Thiên Đế tức giận đi xuống ngự giai, đi vào trong quần thần liên tục hỏi ba tiếng ‘đây là người dưới tay của trẫm sao?’
Hạ Hầu Thừa Vũ khẽ thở dài:
– Ài.
Hạ Hầu Thừa Vũ lắc đầu xong hỏi:
– Nghe nói trước khi sát hạch Ngưu Hữu Đức và Long Thành ký khế ước khiêu chiến gì đó, có hỏi rõ trong nhà chuyện gì xảy ra không?
– Đã kêu lão đại nhân hỏi rõ, là Long Thành vì thù cũ nên chạy ra khiêu khích trước tiên…
Nga Mi kể tỉ mỉ trung thực việc Miêu Nghị và Hạ Hầu Long Thành ký kết khế ước.
Hạ Hầu Thừa Vũ thì thào:
– Thì ra là vậy…
Hạ Hầu Thừa Vũ trầm ngâm gật đầu nói:
– Ngưu Hữu Đức dũng mãnh đối địch trăm vạn đại quân thì sợ gì Long Thành, đối với người Doanh gia còn ra tay không chút khách sáo đủ biết Ngưu Hữu Đức không e ngại Hạ Hầu gia mà đang kiêng kỵ ai gia, nể mặt ai gia. Ngưu Hữu Đức không muốn giết Long Thành khiến ai gia mất mặt mới cố ý kích tướng Long Thành, ổn định hắn. Ngưu Hữu Đức có lòng, đủ thấy hắn không phải mãng phu chỉ biết sính anh dũng.
Nga Mi nói:
– Nương nương phân tích đúng, lão đại nhân cũng nghĩ vậy, nói là Hạ Hầu gia nợ Ngưu Hữu Đức một nhân tình.
– Không ngờ ai gia chủ trì sát hạch lần này ra một mãnh tướng như vậy, quả nhiên gió có mạnh mới biết cỏ cứng, lửa thử vàng, gian nan thử sức, chỉ mong hắn đừng dễ chết trong đất Luyện Ngục.
Nga Mi lờ mờ hiểu ý của Hạ Hầu Thừa Vũ, nàng do dự nói:
– Lão đại nhân bảo dù Ngưu Hữu Đức không chết trong Địa Ngục, có bình an trở về thì hơi rắc rối. Lão đại nhân nói Ngưu Hữu Đức đập bể Chấn Thiên cổ ngay trước công chúng là phá hoại uy nghi Thiên Đình. Cao Hữu Sứ không chấp pháp ngay tại chỗ đã xem như giơ cao đánh khẽ, nếu về sau mạo muội trọng dụng Ngưu Hữu Đức mà ảnh hưởng ích lợi của ai thì chắc chắn sẽ có người lôi chuyện hủy Chấn Thiên cổ ra nói. Chuyện này vừa lớn vừa nhỏ, không ai truy cứu thì không sao, nếu có người nắm bắt xoắn vào mặt mũi Thiên Đình thì là việc cực lớn, e rằng bệ hạ cũng khó thể bất công, không trừng phạt hắn rất khó phục chúng. Nếu sau này ai cũng bỏ qua mặt mũi của Thiên Đình thì thiên uy ở đâu?
Hạ Hầu Thừa Vũ lặng im, nàng hiểu điều đó. Một Miêu Nghị bình thường dù bắt mắt đến mấy nếu so với mặt mũi của Thiên Đình thì không là gì. Mặt mũi Thiên Đình liên quan tới căn cơ Thiên Đình quản lý thiên hạ, Thiên Đế sẽ không tự hủy căn cơ.
Thật lâu sau Hạ Hầu Thừa Vũ tiếc nuối khẽ thở dài:
– Ai gia lần đầu quyền ra hậu cung, dưới tay khó khăn lắm mới xuất hiện một hãn tướng… đáng tiếc.
Nga Mi khẽ nói:
– Tuy cũng có điểm tăng sắc màu cho sát hạch nhưng cũng có điểm làm Thiên Đình nhục nhã, nếu không phải vì lúc đó quá nhiều người biết chuyện, không thể che giấu thì bệ hạ sẽ không để việc Ngưu Hữu Đức giết ba vào ba ra trong trăm vạn đại quân bị truyền ra ngoài…
Cái gì gọi là Thiên Đình? Là triều đình cai quản thiên hạ!
***
Một tiếng quát uy nghiêm vọng ra từ cánh cửa điện nguy nga:
– Cút xéo cho trẫm!
Thủ tướng ngoài điện lập tức trang nghiêm đứng thẳng, cung nữ qua lại sợ hãi phập phồng lo sợ. Bàn long tê phượng cùng ngoái đầu nhìn chăm chú, trong phút chốc cả tòa thiên cung yên tĩnh.
Lát sau mấy trăm đại thần Thiên Đình quấn tóc đội mũ lục tục ra khỏi cửa điện, ai nấy biểu tình trầm trọng. Khi họ bước xuống bậc thang đại điện xong biểu tình lại bình thản như thường, bọn họ đã thói quen vui buồn giận ghét của Thiên Đế, sợ cũng tùy lúc, tình huống hiện tại là pháp không phạt đông người, không đáng lo.
Người có chức vị nhàn tản thì lần lượt rời đi, người chiếm vị trí quan trọng thì tụm năm tụm ba.
Đám người ra khỏi cửa chính thiên cung, có người dẫn đầu một đoàn người đi tới. Người đó hai tay đặt trước bụng cất bước đi chậm, toát ra vẻ lão luyện chính chắn, đó là Doanh Cửu Quang Doanh Thiên Vương.
Doanh Cửu Quang lên tiếng:
– Thiên Nguyên!
Thiên Nguyên đi sau đám đông nghe tiếng vội lại gần chắp tay chào:
– Vương gia!
Doanh Cửu Quang nhìn gã chằm chằm, hỏi:
– Ngưu Hữu Đức đó là sao?
Lòng Thiên Nguyên thít chặt. Trần gian có câu nói rất đúng, huyện quan không bằng hiện quản. Khi đối diện Thiên Đế không khiến Thiên Nguyên căng thẳng như vậy, đối mặt Doanh Thiên Vương làm gã thấp thỏm, vì gã theo phe này, nếu rời khỏi phe phái thì khó đứng vững trong Thiên Đình. Phe này tôn Doanh Thiên Vương dẫn đầu, chỉ cần nói một câu là sẽ có một đống người trên triều đình tấn công Thiên Nguyên, dễ dàng kéo gã xuống ghế. Thiên Đế thì sẽ không bỗng dưng làm chuyện như thế.
Thiên Nguyên bản năng cho rằng Doanh Thiên Vương muốn hỏi việc Ngưu Hữu Đức đánh bị thương Chiến Như Ý, ngoại tôn nữ làm Doanh Thiên Vương mất mặt, Thiên Nguyên thầm kêu khổ, gã không ngờ Ngưu Hữu Đức làm ra động tĩnh lớn như vậy, vừa đụng độ đã đánh gục Chiến Như Ý.
Thiên Nguyên đi theo sau khủng hoảng nói:
– Đều tại tiện nội không biết cách dạy dỗ thuộc hạ mới khiến Chiến tiểu thư chịu nhục, xin vương gia bớt giận.
Doanh Cửu Quang ngừng bước, đám người đị theo phía sau cũng đứng lại.
Doanh Cửu Quang chậm rãi quay đầu nhìn Thiên Nguyên Hầu, hỏi:
– Hay là trong mắt Thiên Nguyên Hầu nhà ngươi thì bản vương là tiểu nhân hẹp hòi?
Thiên Nguyên Hầu vội nói:
– Không, không phải, vương gia bớt giận.