Thời gian trôi qua một lúc lâu, Miêu Nghị có vẻ ngồi không yên, không nhịn được bèn hỏi:
– Tiểu tỷ tỷ, ở chỗ này có hơi buồn bực, ta tới Trấn Ất điện lần đầu tiên, có thể ra ngoài đi vòng vòng dạo chơi được chăng?
Tiểu thị nữ cười nói:
– Không nên đi xa, không nên vào địa phương không được vào.
– Ha ha, nhớ rồi, tạ tiểu tỷ tỷ chỉ điểm!
Miêu Nghị lập tức vui vẻ đứng dậy chắp tay, tiện tay lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một phong bao tiền lì xì nhét vào tay nàng:
– Chút tâm ý nho nhỏ bất thành kính ý, xin tiểu tỷ tỷ không nên khách sáo.
Tiểu thị nữ hé miệng gật đầu một cái, thu nhận.
Miêu Nghị cứ như vậy nghênh ngang đi ra ngoài, vừa ra cửa hai tay chắp sau lưng, nhàn nhã rời đi.
Hùng Khiếu có vẻ trợn mắt há mồm, thật sự y không hề chuẩn bị sẵn bao lì xì cho nhân vật nhỏ như vậy. Hiện tại Miêu Nghị đã cho, y cũng không tiện không cho, bèn xoay người lại kín đáo lục tìm trong nhẫn trữ vật, rốt cục cũng lấy ra một bao lì xì mời tiểu tỷ tỷ vui vẻ nhận, bị Miêu Nghị làm liên lụy oan uổng.
———–
Mà trong đại điện Trấn Ất điện, Hoắc Lăng Tiêu vận một thân trường sam mỏng bằng vải xám, trâm xanh cài tóc mặt không đổi sắc ngồi ở trên cao, không nói tiếng nào khép hờ đôi mắt, thỉnh thoảng lộ ra tinh quang quét qua mọi người phía dưới.
– …Cho dù là Chương Đức Thành có lỗi, sau khi ngươi giết Chương Đức Thành có thể báo lên, tự điện chủ sẽ chọn phủ chủ cho Thường Bình phủ. Vì sao ngươi lại công chiếm Thường Bình phủ, ngươi có tư cách gì bỏ túi thu hoạch Thường Bình phủ năm nay? Điện chủ, lòng dạ Dương Khánh như vậy thật là đáng chết!
Trong đại điện là thanh âm của một mình Hành Tẩu Hà Vân Dã đang lải nhải không ngừng, từng câu từng chữ hùng hồn đầy lý lẽ khiển trách Dương Khánh, tự nhiên là vì chuyện Dương Khánh và Chương Đức Thành.
Dương Khánh cũng đã giải thích vì mình mạch lạc rõ ràng ngay từ đầu, đẩy lỗi lầm sang hết cho Chương Đức Thành.
Về phần Hà Vân Dã chỉ trích, y không nói tiếng nào, không giải thích một câu nào, giống như người ngoài cuộc, lạnh lùng bàng quan nhìn xem Hà Vân Dã có thể nói tới khi nào.
Trong lòng y rất rõ ràng, mình đã làm hết chuyện nên hay không nên làm, tranh cãi với người ta cũng là vô dụng. Y giết thân tín của Hành Tẩu Hàn Lục Bình, phản bội Hành Tẩu Phùng Chi Hoán, lại giết thân tín của Hành Tẩu Hà Vân Dã, sẽ không ai nói chuyện giúp y. Y đã trở thành cô thần của Trấn Ất điện (thần tử cô độc), có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, nói nhiều sẽ có tác dụng ngược, khiến cho người ta cảm thấy Dương Khánh y kiêu ngạo phách lối trong mắt không có bề trên, cuối cùng vẫn phải xem điện chủ quyết định thế nào.
Thật ra thì y không lo lắng chút nào, sau khi y chiếm Thường Bình phủ, điện chủ không làm ra bất kỳ phản ứng nào ngay từ đầu, y đã có phán đoán mơ hồ, hẳn đã vượt qua được kiếp nạn này, y phí hết tâm tư chuyển bại thành thắng đánh một trận hẳn đã lọt vào pháp nhãn của phủ chủ.
Lúc này y ứng đối không sai, sau khi nói điều mình nên nói bèn ngậm miệng lại, trong đại điện chỉ còn mình Hà Vân Dã đang đùng đùng nổi giận.
Thời gian trôi qua một lúc lâu, ngay cả bản thân Hà Vân Dã cũng cảm nhận được có vẻ khác thường. Chỉ một mình y ở chỗ này chỉ trích mắng chửi không ngừng, trong đại điện chỉ có thanh âm của một mình y một mực vang lên. So với Dương Khánh bình tĩnh y trở nên giống như tên hề đang diễn trò trước mặt mọi người, có thể nói làm mất hết phong độ của Hành Tẩu, vì vậy khí thế sa sút, giọng điệu không khỏi trở nên dần dần yếu đi.
Hoắc Lăng Tiêu ngồi ở trên cao quan sát mọi người, phát hiện Dương Khánh thật sự đã đổ hết tội lỗi sang người khác, ba đại Hành Tẩu không có một ai nói chuyện giúp y, những phủ chủ và Chấp Sự khác cũng không có một ai giúp.
Trở thành cô thần ư? Rất tốt, ta cần chính là cô thần không nơi nương tựa, ngươi đã trút hết tội cho người khác, không còn chỗ dựa nào, cũng chỉ có thể nghe lệnh của một mình ta! Hoắc Lăng Tiêu mở mắt ra, vốn giữ vẻ trầm mặc đột nhiên lên tiếng, cắt đứt lời của Hà Vân Dã:
– Dương Khánh!
Hà Vân Dã lập tức á khẩu nghẹn lời, Dương Khánh bước ra khỏi hàng ôm quyền:
– Có thuộc hạ!
– Chương Đức Thành không được cho phép, tự tiện tấn công đồng liêu, chết chưa hết tội. Bản tọa cho phép ngươi kiêm quản Thường Bình phủ, cần phải chỉnh đốn hai phủ, nếu làm ảnh hưởng đến thu hoạch của hai phủ, lúc ấy sẽ truy cứu trách nhiệm liên đới của cả lần này, phạt hai tội cùng lúc, chẳng thể dung tha!
Hoắc Lăng Tiêu ngồi trên cao nhìn chằm chằm Dương Khánh nhàn nhạt lên tiếng.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi, để cho Dương Khánh thân kiêm hai phủ!!! Nếu Dương Khánh được tài nguyên hai phủ tương trợ, chẳng phải là… Điện chủ đây là đang nâng đỡ Dương Khánh quật khởi nhanh chóng sao?
Đừng nói những người khác, ngay cả Dương Khánh cũng ngây dại. Y ngăn cơn sóng dữ chỉ là muốn để cho điện chủ thấy năng lực của mình, trấn giữ một phủ không có vấn đề chút nào, sẽ không kém hơn những người khác, chỉ là muốn tự vệ. Chỉ đợi sau khi điện chủ lên tiếng sẽ lập tức ngoan ngoãn nghe lệnh dẫn người thối lui ra Thường Bình phủ, nằm mơ cũng không nghĩ tới có thể thân kiêm hai phủ. Tình huống như thế rất ít thấy, không ngờ có thể xuất hiện trên người y, dù sao hiện tại tu vi và thực lực của y đã bày rành rành ra đó.
Dương Khánh thật sự là không nghĩ tới loại chuyện như vậy sẽ xuất hiện trên người mình, trong lúc nhất thời đầu óc không theo kịp, còn cho là mình vừa nghe lầm.
– Hừm!
Tiếng hừ mũi chất vấn của Hoắc Lăng Tiêu vang lên, uy nghiêm nháy mắt ép tới:
– Chẳng lẽ ngươi không vui?
Dương Khánh thình lình thức tỉnh, đè nén nỗi vui mừng như điên dại trong lòng, vội vàng đáp:
– Thuộc hạ lĩnh mệnh, Dương Khánh nhất định cúc cung tận tụy, sẽ không phụ kỳ vọng của điện chủ!
Thanh âm y lộ vẻ kích động khó có thể áp chế, y liều sống liều chết từ một tiểu tốt leo lên đến động chủ, đến sơn chủ, đến phủ chủ là vì cái gì? Không phải là vì đạt được càng nhiều tài nguyên tu hành hơn bên trong quy tắc trò chơi mà Lục Thánh định ra sao? Không phải là vì đi xa hơn, sống được lâu hơn trên con đường tu hành này sao?
Không có thực lực, bóng người xinh đẹp khó quên, cao cao tại thượng lởn vởn trong đầu Dương Khánh chắc chắn sẽ không hề coi trọng y. Không có thực lực đúng mức, thậm chí y không có cả cơ hội tới gần người ta nói một vài câu.
Hôm nay điện chủ để cho y thân kiêm hai phủ, không khác nào cho y gấp đôi tài nguyên tu hành, cho y đường tắt đi xa hơn, có thể nói y cảm kích bất tận đối với chuyện được Hoắc Lăng Tiêu coi trọng.
Những phủ chủ khác nhìn về phía Dương Khánh với ánh mắt hâm mộ không ngừng, vào thời điểm nghị sự Trấn Ất điện lần trước, mọi người còn tưởng rằng y chết chắc, không nghĩ tới trong nháy mắt lại được điện chủ ban cho ân sủng như vậy.
Sắc mặt ba vị Hành Tẩu hơi trầm xuống, đây là điện chủ nhân cơ hội tước đoạt tài nguyên tu hành bọn họ. Trước kia có tài nguyên mười phủ chia cho bọn họ một chén canh, hiện tại chỉ còn lại tám phủ, khiến cho hy vọng ngấp nghé bảo tọa điện chủ của bọn họ càng thêm mong manh xa vời.