Lục Nhãn Tà Quân lại thăm dò:
– Mê Loạn tinh hải có chuyện gì sao?
– Có người không biết sống chết công khai đối đầu với Thiên Đình…
Phá Quân không nói tình hình cụ thể, chỉ kể đại khái cho Lục Nhãn Tà Quân biết mình đi làm cái gì.
Lục Nhãn Tà Quân nghe xong khẽ thở dài:
– Ta đoán ngay sẽ là nàng mà!
Lục Nhãn Tà Quân nhăn mặt nói:
– Đại nhân, sợ là ta không tiện giúp đỡ việc này, ta không trêu vào nữ nhân kia nổi.
Phá Quân bất ngờ nhìn lão:
– Không lẽ ngươi quen nàng?
Lục Nhãn Tà Quân kỳ lạ hỏi lại:
– Chẳng lẽ đại nhân không quen? Đại nhân nên gặp nàng rồi mới đúng.
– Hả?
Phá Quân suy nghĩ kỹ, không nhớ ra có tiếp xúc gì với nghe đồn nữ nhân toàn thân trắng tinh trong Mê Loạn tinh hải.
Phá Quân hỏi:
– Có lẽ không nhớ ra, đó là ai?
Lục Nhãn Tà Quân cười khổ nói:
– Bạch Phượng Hoàng, đại nhân không biết Bạch Phượng Hoàng sao?
Phá Quân trầm ngâm nói:
– Bạch Phượng Hoàng…
Phá Quân híp mắt:
– Tên này nghe hơi quen tai.
Lục Nhãn Tà Quân lại nhắc nhở:
– Nha đầu thiếp thân theo bên Yêu Chủ, năm xưa có nha đầu bướng bỉnh đi theo Yêu Chủ, bình thường nổi tiếng gây sự sinh thị phi. Đại nhân không thể nào chưa từng thấy nàng được.
Phá Quân nhớ ra:
– Là nàng?
Phá Quân rung động kinh ngạc kêu lên:
– Tại sao là nàng được? Ngươi xác nhận đó là nha đầu Tiểu Bạch bên cạnh Yêu Chủ?
Lục Nhãn Tà Quân gật đầu nói:
– Đúng là nàng.
Phá Quân đã hiểu, nhẹ gật đầu. Phá Quân nhớ lại chuyện xưa, trong đầu nổi lên bóng dáng nha đầu nghịch ngợm. Nhưng khi đó mọi người hay gọi nha đầu là Tiểu Bạch, ít ai kêu tên thật nên lão mới không nhớ Bạch Phượng Hoàng là ai.
Nếu đúng là nha đầu kia thì thật là người quen cũ của Thiên Đình, không chỉ Phá Quân biết, Thanh Chủ cũng quen thuộc. Cao tầng lớn tuổi trong Thiên Đình toàn quen biết, nàng cũng rất quen thuộc với Phật Chủ. Nếu là nha đầu kia thì e rằng Thanh Chủ sẽ không khó xử nàng, vì năm xưa nha đầu đó luôn đối nghịch với Bạch Chủ, Yêu Chủ, luôn tìm cách chạy trốn khỏi sự khống chế của Yêu Chủ. Sau này Bạch Chủ và Yêu Chủ xảy ra chuyện, nha đầu thừa dịp chạy mất biệt. Thanh Chủ từng phái người đi tìm nhưng mãi không tìm ra, không ngờ nàng tự lập trong Mê Loạn tinh hải.
Ngẫm lại đúng là chuyện đời vô thường. Phá Quân lắc đầu.
Phá Quân một lần nữa xác nhận hỏi:
– Sao ngươi biết Bạch Phượng Hoàng trốn trong Mê Loạn tinh hải?
Lục Nhãn Tà Quân trả lời:
– Ta vốn không biết, sau này nghe nói có đám người gặp bất trắc trong Mê Loạn tinh hải, định lẻn vào Mê Loạn tinh hải nhặt chút đồ thừa, ha ha, đại nhân cũng biết con người của ta luôn giữ pháp luật, sẽ không làm chuyện khác người, chẳng qua tìm chút cơ hội nhặt ít đồ sống qua ngày…
Phá Quân lườm Lục Nhãn Tà Quân, lão biết Lục Nhãn Tà Quân tuân theo pháp luật nhưng sau lưng thì quỷ mới biết có ngoan thật không. Nhưng bây giờ nói những chuyện này chỉ là vô nghĩa, Tả Đốc Vệ của lão không quan tâm mấy chuyện đó, muốn điều tra việc trái luật lệ loạn phép tắc xúc phạm thiên quy thì có người khác làm, như Cao Quan rất thích hợp. Mỗi người có chức vụ riêng, không đến lượt Phá Quân phải lo mấy việc vặt đó.
Phá Quân thúc giục:
– Đừng nói mấy lời vô dụng đó nữa, nói trọng điểm đi!
Lục Nhãn Tà Quân lên tiếng:
– Rõ!
Lục Nhãn Tà Quân tiếp tục bảo:
– Sau này ta phát hiện một tiểu yêu trong Mê Loạn tinh hải nên xảy ra xung đột, nhưng đánh nhỏ thì lớn đến bênh, đụng độ mới biết là Bạch Phượng Hoàng. Người bình thường chỉ e chưa từng gặp bản thể Bạch Phượng Hoàng, cũng không nhận ra nàng là Bạch Phượng Hoàng. Tình cờ là năm xưa ta từng thấy bản thể của nàng, gặp Bạch Phượng Hoàng là ta biết ngay không trêu vào được, định nhận thua đi cho rồi nhưng nữ nhân kia được nước lấn tới bắt ta ở lại bằng được, hoặc nên nói là muốn cướp đồ của ta.
– Ta bất đắc dĩ đành đánh nhau với nàng, về thực lực thì nàng không đấu lại ta, nhưng nàng là ngọc tủy chi linh tu luyện thành tinh, Mê Loạn tinh hải không biết vì lý do gì mà hình thành bụi ngọc khớp với thuộc tính của nàng. Bạch Phượng Hoàng như cá gặp nước, dung hội quán thông toàn bộ Mê Loạn tinh hải thành một giới cho nàng ta khống chế.
– Bạch Phượng Hoàng dựa thế đó tăng thực lực lên nhiều, trong địa bàn tự thành một giới của nàng thì ta không đánh lại nổi, tốn bao công sức mới thoát ra khỏi Mê Loạn tinh hải được. Sau này ta không bao giờ dám đi chỗ đó nữa, không trêu vào Bạch Phượng Hoàng nổi.
Phá Quân lặng im chiêm nghiệm lời kể của Lục Nhãn Tà Quân, gật đầu nói:
– Đi thôi, giúp ta tìm nàng.
Lục Nhãn Tà Quân nhăn mặt, lão đã nhấn mạnh mấy lần là không chọc vào Bạch Phượng Hoàng nổi, ý là lão không muốn xen vào việc này. Lục Nhãn Tà Quân không hề muốn xen vào ân oán giữa Thanh Chủ và Bạch Phượng Hoàng.
Lục Nhãn Tà Quân chắp tay thi lễ nói:
– Đại nhân, không phải ta không muốn giúp đỡ việc này mà vì không thể trêu vào Bạch Phượng Hoàng, nàng là thiếp thân thị nữ của Yêu Chủ ngày xưa, đắc tội nàng sợ là sau này ta chết như thế nào cũng không biết.
Phá Quân nói:
– Yêu Chủ đã mất nhiều năm ngươi còn sợ gì?
Lục Nhãn Tà Quân la lên:
– Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, theo ta được biết Yêu Chủ còn một số bộ hạ cũ không rõ tung tích. Nếu ta chọc phải thiếp thân thị nữ của Yêu Chủ không chừng sẽ có ai đó chui ra giải quyết ta. Sau lưng đại nhân là nguyên Thiên Đình nên dĩ nhiên không cần sợ, nhưng ta thì thật tình không trêu vào nổi. Dư nghiệt dưới trướng của Yêu Chủ tùy tiện một người chui ra là ta đã không chịu nổi. Huống chi đằng sau Yêu Chủ còn có Bạch Chủ, người này thì ta càng không chọc vào nổi.
Phá Quân liếc xéo, lạnh lùng hỏi:
– Ngươi có sự lựa chọn sao?
Bộ dạng của Phá Quân như đang nói: Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt phải không?
Lục Nhãn Tà Quân cạn lời:
– …
Người ta tìm tới cửa nhất quyết muốn như vậy thì Lục Nhãn Tà Quân không còn sự lựa chọn.
Lục Nhãn Tà Quân hết cách, cuối cùng đành sắp xếp việc rồi theo Phá Quân rời đi.
– Tiểu Bạch?
Thanh Chủ đi dạo trong ngự uyển Thiên cung chợt quay đầu lại, biểu tình kinh ngạc hỏi:
– Ngươi xác nhận là nha đầu Tiểu Bạch?
Phá Quân đi theo bên cạnh báo cáo tỉ mỉ tình huống nghe từ chỗ Lục Nhãn Tà Quân:
– Chắc đúng là nàng.
Thanh Chủ vuốt râu, vẻ mặt nhớ lại chuyện cũ.
Không biết nghĩ tới điều gì vui vẻ, Thanh Chủ bật cười nói:
– Bạch Phượng Hoàng, năm xưa luôn kêu nha đầu Tiểu Bạch mãi, riết rồi thói quen, trẫm suýt quên tên thật của nàng. Trẫm vốn thắc mắc nha đầu kia đi đâu, không ngờ là trốn đi Mê Loạn tinh hải, trốn ngay trước mắt trẫm nhiều năm như vậy mà trẫm không hề phát hiện ra. Nha đầu kia thật thú vị, có thể biến Mê Loạn tinh hải tự thành một giới, đã xem thường nàng. Có chút bản lĩnh, ha ha. Là nha đầu đó thì dễ rồi, xem ra trẫm phải tự mình đi một chuyến, cho nàng lá gan cũng không dám nghịch ngợm.