Mới lúc đầu, tức là vào thời điểm giết Tĩnh Hồ nương nương ấy, thực sự là hắn mù mờ lạ lẫm với cả đất, người và lối sống ở nơi đây, không biết mình sẽ gặp phải những mối nguy hiểm và phiền toái nào. Bây giờ thì không giống với lúc trước nữa, Dương Khánh đã chỉ điểm cho hắn một phen, vẹt đám sương mù kia ra giúp hắn rồi, giúp ý tưởng của hắn rõ ràng lên, nên dù cho vẫn còn lo lắng nhưng hắn đã không e ngại nữa.
Mà bản thân Hắc Thán thì vốn thuộc loại không sợ gây chuyện, đặc biệt là trong tình huống được Miêu Nghị dung túng cho, thế thì đúng là cho nó có cớ để hoành hành. Ngay lập tức, máu nóng dồn lên đầu nó rồi, nó bất kể phía trước là núi đao biển lửa hay vực sâu vạn trượng, cứ tung vó xông lên như một tia chớp.
Một người một ngựa chạy tới gần rồi mới phát hiện thảo nguyên này khác xa những thảo nguyên thường thấy, nhìn từ xa thì nó có màu đen, nhưng kì thực là do nhiều tầng lớp màu xám chồng chất làm thay đổi hiệu ứng thị giác đó. Nhưng đây tuyệt đối không phải là mật độ sinh trưởng của cây cối thường có ở những thảo nguyên khác, khoảng cách giữa mỗi cây đều khoảng chừng một cánh tay, xung quanh là từng bụi cây lúm cây cao cỡ một người. Lá cây dáng dài mảnh, mọc răng cưa ở phía trên, những tà khí bồng bềnh lướt qua có thể vất vưởng lượn lờ quanh chúng một cách dễ dàng mà không tiêu tan. Xa hơn nữa là khu vực rừng rậm thì cũng giống thế, dường như tán cây cũng có tác dụng lọc đi tà khí.
Đối với đôi người ngựa này mà nói, tuy rằng những đám cỏ kia cao cỡ một người nhưng vẫn thấp hơn Hắc Thán một chút, đương nhiên càng không thể ngăn nổi tầm mắt của Miêu Nghị khi hắn đang ngồi ở trên người Hắc Thán. Một người một thú đã xông vào với tốc độ có thể nói là rất nhanh mà không cần giảm giữa chừng, như gió bão lùa vào bên trong phát ra một tiếng “xoẹt”.
Ai dè có chuyện cổ quái đã xảy ra, vừa mới gây ra chút động tĩnh thôi mà dường như đã khiến cho cả thảo nguyên này bập bềnh gợn sóng, như là có cơn gió thổi qua, cành lá đung đưa tựa như những gợn sóng, nói đúng hơn là giống như những xúc tu đang vung vẩy, duỗi ra rồi cuộn lại, cành lá kéo tới vùn vụt, không ngừng quấn lấy bốn chân của Hắc Thán.
Song sức lực của Hắc Thán thật sự là hung mãnh, những đám cỏ ma quái kia quấn lấy nó liền bị kéo đứt luôn, hoặc bị kéo bật lên cả rễ, chỉ xem thôi thì có vẻ như chúng hoàn toàn không thể cản được Hắc Thán, nhưng khổ nỗi ở trên thảo nguyên này có quá nhiều loại cỏ quái quỷ ấy. Rất nhanh thôi, Hắc Thán đã phải kéo theo một đống cỏ lớn, giống như đang kéo một ngọn đồi nhỏ vậy.
Trên thân của Hắc Thán cũng bị không ít cỏ quấn lấy, khiến cho thân thể của nó trở nên béo ú. Hắc Thán vừa chạy vừa há mồm cắn bừa, hơi có chút phát cuồng nóng nảy. Ngọn đồi nhỏ dính sau nó cũng không bị đứt, được các xúc tu ở chung quanh duỗi ra cuốn thêm vào, thế cho nên ngọn đồi nhỏ này càng lúc càng lớn.
Mà Miêu Nghị cũng bị quấy rối đến không chịu nổi, những thứ cỏ ma quái cuốn duỗi như xúc tu kia cũng sẽ không bỏ qua hắn, Nghịch Lân thương không có tác dụng gì trong tình huống này, hắn không thể không rút kiếm ra chặt chém xung quanh thật nhanh, chém đứt “Xúc tu ” đang quấn lấy, lại không thấy hắn tỏ ra kinh hoảng chút nào.
Mặc dù Hắc Thán khỏe tới mức đẩy núi được, nó cũng không chịu nổi tình cảnh này, có đôi khi sự dẻo dai đúng là biện pháp tốt để đối phó kẻ cậy mạnh. Chưa đầy một lúc sau, Hắc Thán đã giảm tốc độ lại, càng lúc càng chậm, dần dần đã hơi có khuynh hướng không chạy nổi nữa, mà cây cỏ ở chung quanh vẫn đang không ngừng duỗi xúc tu ra để chặn họ lại, cuối cùng đã ép bọn họ dừng lại rồi.
Đúng lúc này, trong tay Miêu Nghị vang lên một tiếng “Ông”, một ngọn lửa bùng lên dữ dội rồi nổ bùng, trong tay Miêu Nghị cầm khối nguyên liệu dùng để đốt lửa trong luyện khí – Xích Diễm chi. Bàn tay của hắn vừa lật một cái, đám lửa đã rơi xuống dưới bụng của Hắc Thán. Trong nháy mắt, đám lửa bao phủ cả hắn và Hắc Thán, nhiệt độ nóng tới mức ác liệt.
Một đám âm thanh Ti ti vang lên, chỉ trong nháy mắt những thứ cỏ ma quái quấn quanh bọn họ đã sợ tới mức buông họ ra rồi chạy mất, có cây thì lùi lại, có cây tránh không kịp thì bắt đầu bốc khói bay ra.
Chỉ trong chớp mắt, cành lá quấn quanh cơ thể bọn họ đã không còn một chút nào, loáng một cái là đã sạch sẽ rồi.
Miêu Nghị lật tay lại, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy một khối Xích Diễm chi, nhoáng cái đã bị ngọn lửa sáng rực bên dưới đốt lên. Hắn hất tay ném Xích Diễm chi qua vai ra sau, Xích Diễm chi liền rơi trên núi cỏ bám lấy phía sau Hắc Thán, chỉ trong thoáng chốc đám cỏ đã bị đốt cháy bốc khói lên cuồn cuộn.
Núi cỏ có thể tích khổng lồ quấn Hắc Thán này đang động đậy như vật sống vậy, đang cuống quít rút ra khỏi xúc tu, có một số cỏ bị nhổ tận rễ vậy mà có thể bò đi rất nhanh, tình cảnh này đúng là náo nhiệt, khiến cho Miêu Nghị và Hắc Thán được mở rộng tầm mắt.
“Hưu” – Một thanh âm vang lên, Miêu Nghị lại búng tay bắn ra một khối Xích Diễm chi nữa, đám lửa sáng rực đã được thiêu đốt lại càng lan ra, đã đốt xuống phần mặt đất ở phía trước. Vẫn chưa xong đâu, chỉ thấy Miêu Nghị búng tay bắn ra từng khối Xích Diễm chi một, như đang bắn ra từng quả bóng lửa một, bay thẳng xuống phía trước.
– Còn chưa đi à? Hay là muốn trở thành Hắc Thán (than đen) thực sự luôn hả?
Trong mắt của Hắc Thán đang tràn đầy vẻ hưng phấn, rõ là chỉ sợ thiên hạ bất loạn, đang ngó nghiêng hết nhìn đông tới nhìn tây. Miêu Nghị nắm kiếm trong tay, gõ hai cái trên thân nó phát ra tiếng “loong- coong”.
Ngay lập tức, Hắc Thán phi nước kiệu như điên, gặp phải rào cản liền nhảy qua, phi một mạch như bay trên con đường được lửa đốt ra, trông giống như nó đang phi nước đại trên một con rồng lửa. Miêu Nghị ngồi ở trên lưng nó thì đang kết dấu tay mà bắn ra Xích Diễm chi liên tục. Từng nhóm từng tốp quả cầu lửa bay xuống mặt đường phía trước, dọn dẹp rào cản trước mặt Hắc Thán. Đột ngột, mấy lùm cỏ quái quỷ ở con đường phía trước chợt bật rễ lên từ mặt đất, rễ cây giống như chân của lùm cỏ đang chạy sang hai bên, tránh né lửa lớn.
Sau khi bắn ra khối Xích Diễm sau cùng, Miêu Nghị lật tay lấy ra Phá Pháp cung, lắp một mũi Lưu Tinh tiễn đã dung hợp với Oán Linh châu lên dây cung. “Phanh” – Một tiếng nổ vang lên, một luồng ánh sáng lấp lánh chợt bắn thẳng vào rừng rậm nằm sau thảo nguyên.
Một mũi tên này dùng để thăm dò sự hung hiểm của khu rừng phía trước, cũng là để thực nghiệm hiệu quả dung hợp của linh châu với Lưu Tinh tiễn, đồng thời cũng là đang mở đường cho hắn.
“Rầm” – Hắc Thán đâm mạnh vào một gốc đại thụ đã bị Lưu Tinh tiễn xuyên qua ở chính giữa mặt trước, thực lực của loại đại thụ này sao mà ngăn nổi Lưu Tinh tiễn. Một mũi Lưu Tinh tiễn này vừa được bắn ra liền xuyên thẳng hơn trăm cây đại thụ ở phía trước mặt họ rồi mới giảm dần sức mạnh mà cắm “phập” trên một thân cây nằm ở phía sau họ, thì ra là nó tự nảy lên, quay vòng lại trên không trung mà bay về.