Điều này thực sự hù dọa Miêu Nghị rồi, hành động của nàng khiến hắn nhảy dựng lên vô thức lui về sau một bước tình huống hiện tại là sao thế?
Hắc Thán nghiên đầu nhìn xem, đôi mắt tràn đầy thần sắc kinh ngạc.
Nhưng như thế chưa đủ, một người một thú không thể ngờ được ngay sau đó Linh Lan bổng dưng bắt đầu khóc nức nở, nước mắt tuôn ra như suối, hóa thành từng hạt lệ châu lăn xuống.
Cái rơi ra từ trong mắt nàng đúng thật là nước mắt hàng thật giá thật, chúng giống như hạt châu rơi xuống khay ngọc, phát ra âm thanh leng leng, tất cả đều là băng châu.
Thấy nàng như vậy, Miêu Nghị cũng cảm thấy hơi xấu hổ, gương mặt hơi mềm đi, vội vàng ho một tiếng giải thích:
– Đừng nói là người trách ta phá hủy bảo bối của ngươi nha, ta phải nói rõ, đó là do ngươi muốn ta thử trước đó, không liên quan gì đến ta.
Linh Lan dùng sức lắc đầu, sau đó bắt đâu lạy, dập đầu với Miêu Nghị, thậm chí hắn còn nghe thấy tiếng đụng đầu vào mặt đất vang lên. Sau khi dập đầu liên tiếp ba lần, sai đó vầng trán không thể đụng nổi vào mặt đất nữa, sau đó lại tiếp tục khóc nức nở nghẹn ngào, thì thào từng tiếng:
– Chờ được, ta rốt cuộc chờ đợi được rồi, chủ nhân, ta cuối cùng cũng đợi được rồi.
Vẻ mặt Miêu Nghị lập tức hiện lên vẻ nghi ngờ, hỏi:
– Các ngươi đang chờ cái gì?
Linh Lan ngẩng đầu lên, lau hết nước mắt trên mặt, khóe miệng mang cười rưng rưng, nói:
– Nô tỳ quá mức sung sướng khi cuối cùng cũng có người có thể khoan được một lỗ thủng trên Băng Hỏa Chi Tâm mà chủ nhân đã để lại.
Chuyện này có gì để vui sướng? Miêu Nghị vẫn mang sự nghi ngờ nông đậm, hỏi tiếp:
Vậy cũng không cần ngươi phải quỳ xuống trước mặt ta chứ-
Linh Lan giải thích:
– Bởi vì nô tỳ có việc khân cầu tiên sinh, mong tiên sinh có thể đồng ý.
Hắc Thán nghiêng đầu, tò tò nhìn Miêu Nghị.
– …
Miêu Nghị yên lặng một lúc không biết bản thân có thể giúp gì cho đối phương, đôi mắt hắn đảo quanh, sau đó có được suy đoán của mình, hỏi thăm dò:
– Ngươi muốn ta mang ngươi ra ngoài sao? Chuyện này thực sự không quá thích hợp đầu. ngươi là ngươi được Thiên Đình chỉ định thủ hộ nơi đây, nếu ngươi đi mấy, e rằng ta cũng gặp phiền phức.
Linh Lan lắc đầu nguầy nguậy, sau đó nói:
– Không phải việc này, ta muôn xin tiên sinh lây hai vật được cất giữ sâu bên trong tà nguyên, sau đó đưa chúng đêm Long Huyệt “Long Diễm Trì”, khẩn cầu tiên sinh đồng ý.
Vẻ mặt hoài nghi của Miêu Nghị vẫn không thể tiêu tan, hắn hỏi:,“
– Long Diễm Trì? Đưa cái gì đến Long Diễm Trì?
Thần sắc Linh Lan đầy vẻ cầu xin, nói:
– Nô tỳ cũng không biết, đó là lời nhắn nhủ của chủ nhân, xin tiên sinh đồng ý.
Điều này thực sự làm khó Miêu Nghị, thực sự hắn muốn đi Long Huyệt, nếu chỉ lấy Chính Âm Chi Hỏa thì hiệu quả tu luyện công pháp của hắn không phải quá lớn, nhưng không phải hiện tại, hắn muốn ở Long Huyệt Phượng Sào chừng năm trăm năm. Giờ mới vừa đến Phượng Sào, lại phải đi đến Long Huyệt ngay đã đi ngược lại với kế hoạch ban đầu, hơn nữa, dọc theo con đường này, nguy hiểm trùng trùng, bên ngoài Cổ Băng Nguyên vẫn có người ôm cây đợi thỏ, đẩy hắn vào chỗ chết.
Nếu từ chối, lại muốn ở lại Phượng Sào tu luyện e rằng cũng quá thích hợp, đám băng linh và Băng Diễm Phượng Hoàng kia nhất định sẽ quấy nhiễu hắn.
Hắn hơi khó xử, hỏi nàng.
– Sao lại cần đến ta đưa tới đó, ngươi không thể đi được sao?
Linh Lan lắc đầu giải thích:
– Ta không thể rời khỏi thung lũng Phượng Sào. Thiên Đình đã thiết lập cấm chế trên người ta, một khi ta rời khỏi đây, chắc chắn Thiên Đình sẽ phát hiện. Huống chi, nếu ta có thể rời khỏi đây đi nữa, không được sự trở giúp của Cổ Băng Nguyên, thực lực của ta không tính là gì trong Hoang Cổ này, không thể đảm bảo đến được Bất Diệt Thiên Cốc. Chuyện quang trọng như vậy không thể gửi gắm hi vọng vào đám tà linh bên ngoài kia, nếu có bất trắc gì, nô tỳ không thể gánh nổi hậu quá tiếp theo đó. Quan trọng nhất là, trong Hoảng Cổ cho dù có người đến được Bất Diện Thiên Cốc, cũng không thể thâm nhập vào tầng phòng ngự bên ngoài của Long Huyệt, ta không làm được đám tà linh không làm được chỉ có tiên sinh là có năng lực làm việc này thôi.
Miêu Nghị đã hiểu đầu đuôi mọi chuyện. Sự việc lần này chắc chắn đã gạt Thiên Đình lén làm, nếu không thời điểm hai tộc Long Phượng trở về tiêu diệt tà linh vì sao lại không làm chính là đợi đêm thời khắc này đê âm thâm thực hiện. Hắn hơi cau màu nói:
– Việc này hẳn là không muốn để Thiên Đình biết được, nếu ngươi không thể phó thách cho đám tà linh kia, chẳng lẽ không sợ ta tiết lộ bí mật này cho Thiên Đình sao?
Linh Lan lại lắc đầu, nói:
– Chủ nhân đã dặn dò cẩn thận, người có thể thông qua quy tắc ngài ấy đặt ra mà phá giải được Băng Hỏa Chi Tâm, chắc chắn sẽ không tiết lộ việc này cho Thiên Đình, có thể yên tâm phó thác chuyện cực kỳ quan trọng này cho người đó.
Mẹ kiếp! Chủ nhân nhà ngươi có thể bấm tay tính tương lai à? Trong lòng Miêu Nghị muốn gào lên, hắn hết sức buồn bực, không thể tin nổi, thời điểm Phượng Tộc làm nô cho Thiên Đình đã trải qua biết bao nhiều năm rồi, làm sao có thê đoán được hắn đên nơi đây, phải biết thậm chí là tổ tông mười tám đời của hắn lúc đó còn chưa ra đời nữa đâu!
Điểm quan trọng nhất là, hắn thực sự không tiết lộ việc này cho Thiên Đình đã được Phượng Tộc dự đoán trước rồi.
Hắn rơi vào tình thế khó xử, Linh Lan đột nhiên nghĩ đên việc gì đó, hai tay nâng viên Băng Hỏa Chi Tâm qua đỉnh đầu:
– Còn một việc nữa, chủ nhân nói, nếu gặp người phả giải cửa ải cực khó này, khoan thủng được Băng Hỏa Chi Tâm theo quy định, phải dâng Băng Hỏa Chi Tâm lên cho hắn. Chủ nhân luyện chế Băng Hỏa Chi Tâm có thể hiệu lệnh cho băng linh và Phượng hồn trong Cổ Băng Nguyên, giúp tiên sinh ra vào Cổ Băng Nguyên không gặp trở ngại. hơn nữa chủ nhân cũng nói trong quá trình tu luyện tại Cổ Băng Nguyên, chắc hẳn tiên sinh phải cần dùng đến. Chủ nhân còn nói rõ, xin tiên sinh nghĩ đến giao tình hai đời giúp đỡ Phượng Tộc lần này, chủ nhân hứa hẹn, đại ân đại đức của tiên sinh Phượng Tộc mãi mãi không quên, sau này sẽ báo đáp!