Đường Hạc Niên lắc đầu nói:
– Lại muộn rồi, sợ là Hoàng Hoa Thái cũng lạnh rồi, ngươi cho rằng đưa Vân Tri Thu đi Thiên Cung là để làm gì? Sớm muộn cũng sẽ thành toàn cho Ngưu Hữu Đức và Vân Tri Thu, Thiên Cung không bây giờ, đâu có thể để cho Thiên Cung bên đó hái đào được! Khiến cho trò hề đó của Thiên Cung bị kìm nén không phát ra được, một đôi tân lang tân nương mới có thể nhớ đến ân huệ của Khấu gia được, còn về Ngưu Hữu Đức, phiền phức chắn chắn sẽ có một chút, có điều vụ án lớn đã định rồi, Thiên Cung không thể tự mình đánh vào mặt mình lại lật lại bản án được, có Vương gia ở bên đó chống đỡ, sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.
– Thì ra là vậy! – Khấu Văn Lam bừng tỉnh hiểu
Lúc này, Khấu Văn Lam đem chuyện từ đầu tới cuối mới coi như là thật sự tâm phục khẩu phục Đường Hạc Niên, trước sự chỉ điểm của Đường Hạc Niên, cũng coi như là nhìn rõ rồi.
Trước kia hắn còn cho rằng việc này không cần đến các vị lão quản gia đích thân tiểu dụng rồi, Khấu Văn Lam hắn tới đem thân phận “nghĩa nữ” công bố, việc này chính là đã thành công rồi. Bây giờ xem ra căn bản không phải chuyện như vậy. Sự việc cũng không đơn giản như vậy, việc nhận nghĩa nữ thêu hoa dệt gấm này cũng không giúp người khi gặp nạn được, ý nghĩa không giống, tình cảm truyền tải cũng không giống nhau, ổn định các phe giúp đỡ Miêu Nghị vượt qua một kiếp ở Tây Đinh Vực cũng là quan trọng, đích thân chỉ điểm Miêu Nghị ứng phó với mấy nhà càng khiến cho Miêu Nghị nhận ân huệ, tin tức sớm đã tiết lộ ra, Miêu Nghị lần này chết chắc rồi.
Còn có mấy nhà khác, nếu là Khấu gia phái hắn tới, chắc chắn sẽ khiến mấy lão gia hỏa của các nhà khác hoài nghi, cho nên nhìn thì như rất đơn giản, nhưng lại sớm không được muộn không được nhẹ không được nặng cũng không được, hỏa hầu ở các phương diện đều phải nhìn tình hình mà định cho thỏa đáng mới được. Khấu Văn Lam hắn trước mắt còn chơi không ra loại trò đùa hỏa hầu này, lần này cũng khiến hắn nhận thức được sự thua kém của mình
– Tiểu thiếu gia, lão nô bên này còn có chuyện, phải đi trước một bước. – Đường Hạc Niên chắp tay nói.
Khấu Văn Lam gật đầu nói:
– Đường gia gia yên tâm, quay về ta sẽ cùng tứ
tỷ trở về.
Lúc này, đám người Câu Việt cũng lắc mình đi
lên, Tả Nhi hừ lạnh một tiếng nói:
– Họ Đường kia, ngươi thật đúng là không từ thủ đoạn nào!
Câu Việt làm mặt lạnh nói:
– Lần này coi như Khấu gia các ngươi lợi hại!
– Cũng như nhau thôi! Lão phu có việc đi trước một bước, thứ cho không thể phụng bồi (cùng đi)! – Đường Hạc Niên chắp tay với mấy người kia, vung tay gọi đám người đại chưởng quỹ Thẩm Đinh Thần nhanh chóng bay lên không trung.
Tinh Nguyệt Lâu, Đoạn Hồng trở về phía sau viện tìm thấy Ngô Khinh Yên, chắp tay nói:
– Tiểu thư, sự việc đã qua rồi, người không cần phải lo lắng nữa, chúng ta có thể quay về rồi.
Ngô Kinh Yên buồn bực không vui đứng bên cạnh lan can điêu khắc tỉ mỉ sửng sốt quay đâu lại hỏi:
– Đã qua rồi sao? Y của đại chấp sự là nói ta không cần gả cho Ngưu Hữu Đức nữa sao?
Đoạn Hồng thở dài nói:
– Muốn gả cũng không gả được rồi, lần này lão nô làm việc bất lợi, phụ sự trông cậy của Vương gia! Sau khi quay về, lão nô sẽ tự mình tìm Vương gia thỉnh tội, thế nhưng cũng coi như là làm toại nguyện cho tiểu thư, cuối cùng là thành toàn cho một đôi. – Câu nói cuối cùng có chút tự giễu.
Tề Quang Hiên, Tả Nhi cũng nhìn thấy Doanh Nguyệt đang ngôi đó thêu thùa như cũ, sau khi hành lễ xong than thở nói:
– Tiểu thư, lần này người được toại nguyện rồi, Ngưu Hữu Đức bên đó người không cần gả nữa, chúng ta có thể trở về rồi.
– Doanh Nguyệt vốn dĩ đang chết lặng nghe vậy bỗng nhiên quay đầu nhìn, nói:
– Quản gia nói thật sao?
Tả Nhi cười khổ nói:
– Chúng ta thua rồi, để Khấu gia giành được rồi.
Doanh Nguyệt gần như trong chớp mắt có sinh khí trở lại đứng lên, thần sắc có mấy phần vui vẻ, lại có mấy phần hiếu kỳ, nói:
– Là Khấu Văn Lục ư? Lục tỷ tỷ muốn gã cho
Ngưu Hữu Đức ư?
Tả Nhi thở dài mói:
– Xem ra tiểu thư giải thoát rồi, thế nhưng thứ cho lão nô nói lời không thỏa đáng, lão nô trong chuyện này có lẽ là làm khắt khe một chút, nhưng cũng là vì muốn tốt cho tiểu thư, nam nhân mà lão nô đã từng nhìn qua không biết bao nhiều người, nhìn người ít nhiều vẫn có mấy phần tâm đắc, bây giờ tiểu thư cũng rất vui mừng, thế như sau này tiểu thư chưa chắc có thể tìm thấy một nam nhân thích hợp hơn Ngưu Hữu Đức, không chỉ là tiền đồ của Ngưu Hữu Đức, cũng là chỉ phương diện tình ý giữa nam nữ. Nếu như tiểu thư không tin, xin hãy nhớ kỹ câu này của lão nô, lần này bỏ lỡ Ngưu Hữu Đức, chỉ cần Ngưu Hữu Đức tương lai có thể sống sót, tiểu thư sớm muộn cũng có một ngày hối hận, lúc đó sẽ hiểu người trong nhà cũng là vì muốn tốt cho người!
Doanh Nguyệt thản nhiên cười nói:
– Quản gia yên tâm, Doanh Nguyệt vĩnh viễn cũng sẽ không hôi hận!
“Haiz!” Tả Nhi lắc đầu, biết mình nói gì nàng cũng nghe không vào cũng không muốn nói nhiều nữa, khua tay một cái, nói:
– Tiểu thư, chúng ta về thôi.
Tàng Chân Các, Câu Việt gặp mặt mẹ con Mị Nương cũng hành lễ mời về:
– Vương phi, chúng ta có thể hồi phủ rồi.
Ánh mắt Mị Nương lóe lên, nói:
– Nghe nói Ngưu Hữu Đức đi theo Cận vệ quân về rồi, không phải là ở Ngự Viên còn có thể gặp lại sao?
Câu Việt cười khổ lắc đầu, nói:
– Không cần gặp lại nữa, lần này để Khấu gia giành được rồi, lão nô làm việc không thuận lợi, chúng ta thua rồi.
Mị Nương nhất thời có phản ứng như bị kim châm, hai mắt mở to nói:
– Lẽ nào là Khấu Văn Lục ư? Ngưu Hữu Đức không phải là bị mù đấy chứ? nha đầu đó có điểm nào có thể so được với Mị Nhi, làm sao có thể như vậy được?
Quảng Mị Nhi ở bên có chút không tập trung tư tưởng, mấy ngày này trong đầu nàng không ngừng hiện lên mình và Miêu Nghị ôm ấp nhau tóc mai chạm vành tai hắn, bàn tay kia của Miêu Nghị vân vê, nặn bóp mông nàng, mỗi ngày đều vượt qua trong xấu hổ, lúc này nghe thấy cũng sừng sờ ngẩng đầu nhìn Câu Việt.
Ngữ khí của Câu Việt có chút tiếc nuối, nói:
– Khấu Thiên Vương nhận Vân Tri Thu làm nghĩa nữ!
Mị Nương nhất thời nghe không hiểu ý gì, một
lát sau mới phản ứng lại, giật mình không nhỏ nói:
– Làm sao có thể? Khấu gia không phải là không có con gái, sao lại dùng một nghĩa nữ không có quan hệ huyết thống để liên hôn.
Ai nói không phải đây, ai lại có thể ngờ được? Vẻ mặt Câu Việt bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại gật đầu, thừa nhận lại một lần nữa.