Miêu Nghị thở dài:
– E rằng sẽ vô cùng khó khăn trắc trở, vẫn còn rất nhiều người không muốn chuyện này phát sinh đâu.
Dương Khánh:
– Ít ra sau khi Khấu gia trao đổi lợi ích với Hạ Hầu gia, an toàn của đại nhân tại Quỷ Thị sẽ không cần phải lo lắng nữa, sự việc của Giang Nhất Nhất đã chứng minh điều đó rồi. Đến khi đại nhân trở thành Thống Soái Bắc Quân của Khấu gia, lúc đó nhân mà đông đúc, người ngoài muốn đụng đến đại nhân cũng sẽ vô cùng khó khăn.
– Ừ, tạm thời chỉ có thể đi được bước nào hay bước đó. Đúng rồi, ngươi nắm chắc toàn bộ thời gian chuẩn bị chuyện trở về.
– Thuộc hạ đã chuẩn bị ổn thỏa mọi chuyện, lúc nào cũng có thể trở về.
Miêu Nghị gật nhẹ đầu, rốt cuộc cũng tạm tránh thoát thử thách trước mắt, hắn vẫn còn đau đầu phiền lòng một chuyện, chuyện Nguyện Dao, hắn làm sao bây giờ đây giờ?
Nghĩ tới nghĩ lui, không có cách nào gạt Nguyệt Dao mãi được. Vì thế hắn đi vào phòng Thiên Nhi, tìm Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao lẳng lặng ngồi trong phòng nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó cúi đầu xuống, tay vân vê chiếc váy không nói tiếng nào.
Hắn thấy nàng hay ăn nói khùng điên, sợ nàng gặp chuyện không may nên không dám cỡ bỏ cấm chế trên người nàng.
Miêu Nghị nghiêng đầu, ý bảo Thiên Nhi đóng cửa lại rời khỏi, bản thân ngồi trên chiếc ghế chính diện đối mặt Nguyệt Dao, hai người im lặng một lúc lâu, sau đó Miêu Nghị cũng là người lên tiếng trước:
– Giang Nhất Nhất chết rồi.
Nguyệt Dao đang chơi đùa vạt váy của mình, tay hơi run rẩy, ngón tay vẫn tiếp tục khua khua trên làn váy, giọng nói trầm lặng:
– Ngươi giết hắn à?
Miêu Nghị không thể không trái lương tâm nói:
– Không có! Hắn tự nổ tâm mạch, tự sát.
Hắn kể loại đại khái tình hình lúc đó, mặc dù hắn che chở muội muội nhưng vẫn che giấu chuyện Vân Tri Thu ép Giang Nhất Nhất chết, nếu không Nguyệt Dao sẽ hận Vân Tri Thu cả đời, quan hệ của hai người đã không hợp nhau, hắn không cần phải làm rối loạn thêm nữa.
Đáy mắt Nguyệt Dao ẩn chứa ánh nước, dù sao thì đây cũng là người đàn ông nàng đã từng đem lòng yêu, mối tình đầu lại chết nhanh đến vậy, rơi vào kết cục hết sức bi thương, nàng sao có thể hi vọng thấy điều đó chứ? Nàng cúi đầu, giấu đi hai giọt nước mắt vừa rơi, hai tay nhanh chóng lau đi, thanh âm run run, nói:
– Tự làm tự chịu, chết rồi thì tốt.
Miêu Nghị cảm thấy nàng nói những lời này khá dối lòng, mối quan hệ phát sinh giữa nam nữ, lại còn là người đàn ông đầu tiên nàng yêu. Càng nghĩ như thế, trong lòng hắn càng khó chịu, dù sao chính hắn gây ra nghiệt duyên này, chính hắn hại lào tam, hiện tại không biết phải nói đều gì mới tốt nữa.
Vậy mà Nguyệt Dao đứng dậy đi tới hai tay nhấc chiếc váy, quỳ gối trước mặt Miêu Nghị, giọng mức nở:
– Đại ca, ta sai rồi, ta không nên nói như vậy, đại ca, ngươi mắng ta, đánh ta đi.
Nhớ lại chuyện lúc đó bản thân khiến đại ca tức giận đến ói máu, nàng càng nghĩ càng cảm thấy hối hận, nhưng lại chẳng biết đại ca có tha thứ cho mình không, lại không biết mở miệng nói thế nào đây, hiện tại lại thấy đại ca không chấp nhặt chuyện đó nữa, sự hối hận trong nàng càng ngày càng nhiều, tự trách bản thân không biết nặng nhẹ.
Thấy nàng bày tỏ thái độ như thế, Miêu Nghị cảm thấy vui mừng, lắc đâu nói:
– Thôi được rồi, lúc ấy tình thế cũng vô cùng cấp bách ngươi mới không lựa lời mà nói, đổi lại là ta trong tình huống đó, chị dâu ngươi sẽ càng sốt ruột hơn cả ngươi, mọi chuyện đều đã quá, đều đã là người một nhà, không cần cứ canh cánh mãi thế, đứng lên đi.
Nguyệt Dao lắc đầu, nói:
– Lão tam biết sai rồi, nếu đại ca không tha thứ cho ta, ta vẫn quỳ.
Miêu Nghị buông lỏng, cười nói:
– Không phải ta đã tha thứ cho ngươi rồi sao? Mau đứng dậy đi.
Nguyệt Dao ngẩng đầu lên, nín khóc sau đó mỉm cười, trên đời này còn có ai có thể khoan dung với mình như thế? Nghĩ đến đây, dòng nước mắt nóng ấm chảy tràn bờ mi, vừa quỳ vừa đi hai đến trước hai bước, gào khóc nằm trên đùi Miêu Nghị, vô cùng tự trách:
– Đại ca, lão tam biết mình sai rồi, lão tam hối hận lắm rồi.
Hốc mắt Miêu Nghị cũng ươn ướt, từ nhỏ đến lớn, hắn không muốn nhìn thấy đệ đệ hay muội muội mình khóc, bởi vì vừa thấy đã cảm thấy chính bản thân hắn không chăm sóc họ thật tốt, cô phụ công ơn dưỡng dục của cha mẹ, đã có người từng nói hắn chính là thiên sát cô tinh, chuyên khắc người nhà, tuy rằng hắn luôn không thừa nhận điều đó, nhưng trong lòng cực kỳ sợ hãi, lo lắng một ngày nào đó sẽ hại lão nhị và lão tam trên thực tế lần này hắn đã hại lào tam rồi, hắn hít một hơi thật sâu, vỗ nhẹ lên gáy Nguyệt Dao, thở dài:
– Không sao, mọi chuyện đã qua rồi! Chuyện của Giang Nhất Nhất không cần để trong lòng nữa, lão tam nhà ta xinh đẹp như vậy, ưu tú như vậy, đại ca nhất định sẽ tìm cách giúp người tìm được bạn đời tốt nhất, yêu thương lão tam nhất, nhất định sẽ không để lào tam khổ sợ, ngươi yên tâm đi, đại ca nói được làm được.
Nguyệt Dao nằm trên đùi hắn, dùng sức lắc đầu, lại ngẩng đầu thật cao, lau đi nước mắt, ngữ điệu nghiêm túc:
– Không một thằng đàn ông nào tốt cả, đời này lão tam không lấy chồng đâu.
Miêu Nghị khiếp sợ, áp lực đột nhiên xuất hiện khiến hắn không thở nổi, cũng chính là áp lực bản thân hắn đã hủy cả đời lão tam, sắc mặt hắn sa sầm, nói:
– Tuổi còn trẻ mà nói sảng gì thế! Gì mà không một thằng đàn ông nào tốt, ngươi gặp được bao nhiêu người đàn ông, sao biết được không có một ai tốt đẹp, chỉ một Giang Nhất Nhất đã quật ngã được ngươi rồi sao? Đàn ông trong thiên hạ còn rất nhiều, chẳng qua ngươi vẫn chưa gặp được thôi!
Nguyệt Dao lắc đầu:
– Không liên quan đến Giang Nhất Nhất, rời khỏi nam nhân ta cũng không phải sống không được, chẳng muốn gả cho ai hết, thực sự không muốn tìm nữa.
Miêu Nghị bỗng nhiên đứng lên, kéo nàng dậy, nói tiếp:
– Có phải ngươi sợ người khác nói ngươi là đàn bà hư hỏng? Cho dù ngươi và Giang Nhất Nhất xảy ra chuyện gì đó thì sao chứ? Ta đảm bảo không có vấn đề gì hết, đại ca ngươi sẽ làm chỗ dựa cho ngươi, tuyệt đối không có việc gì, đã có đại ca cam đoan, chẳng lẽ ngươi không tin lời của đại ca sao?