Chương 2657: Bạn cũ đến (2)

Bạn cũ đến (2)

Tùy tùng của nàng vẫn còn đôi chút bận tâm. Vì thế có một người đứng ra chắp tay trước ngực nói:

– Cư sĩ, người nên để lại hai người bên cạnh đi?

Không phải bọn họ lo lắng cho an toàn của Phổ Lan Cư Sĩ, ở Cực Nhạc Giới này, không ai dám làm loạn trước mặt Phổ Lan Cư Sĩ đâu, ánh mắt của bọn họ dừng lại trên người Miêu Nghị một thoáng, giống như ám chỉ, bọn họ không quá yên tâm đối với Miêu Nghị.

Phổ Lan Cư Sĩ không thèm che che lấp lấp, nàng nói vô cùng thẳng thắn:

– Các ngươi suy nghĩ nhiều rồi, Ngưu Tổng Trấn là anh hùng đương thời, sẽ không làm những việc giống như phường đạo chích, cứ đi đi.

Một đám thiên nữ nhà Phật không tiện nói thêm điều gì nữa, cùng nhau chắp tay trước ngực lui xuống, cuối cùng bay lên trên không trung.

Miêu Nghị trông theo bóng người biến mất trên trời cao, tự mình giễu mình nói:

– Anh hùng một thời? Cư sĩ dường như đã quá đề cao Ngưu mỗ rồi. Ngưu mỗ không phải là dạng người chính nhân quân tử, người trong Thiên Đình ai ai cũng biết, không ít người mắng chửi ta, chẳng lẽ Cư Sĩ hoàn toàn không nghe nói qua dù chỉ một chút sao?

Ai ngờ Phổ Lan Cư Sĩ lại vô cùng kiên định nói:

– Miệng lưỡi thế nhân đều đang nói bừa, những lời đồn đại chưa chắc đã là chân tướng sự thật, chí ít là bần tăng vô cùng tin tưởng Tổng Trấn Đại Nhân.

– Ồ!

Miêu Nghị hơi kinh ngạc, sau đó quay đầu lại đối diện với ánh mắt thâm thúy mà kiên định của nàng, vô cùng bất ngời nói:

– Vì sao Cư Sĩ tin tưởng Ngưu mỗ đến vậy?

Phổ Lan Cư Sĩ đưa mắt nhìn về phía Diêm Tục, có ý ám chỉ, nhưng Miêu Nghị vẫn trưng ra bộ dáng không hiểu gì cả, cũng không bảo Diêm Tu lui ra.

Phổ Lan Cư Sĩ chỉ trầm mặc trong một chốc, đoán được Diêm Tu là tâm phúc trung thành của Miêu Nghị, lúc này nàng mới nhìn chằm chằm Miêu Nghị, đôi mắt cực kỳ bình tĩnh, nói:

– Xuất thân của bần tăng là từ Vô Tương Tinh, trước kia đã từng có duyên gặp mặt Ngưu Tổng Trấn một lần. Khi đó Tổng Trấn đại nhân trách trời thương dân, khí khái hiệp nghĩa hơn người, lúc ấy bần tăng đã biết rằng Ngưu Tổng Trấn là một con người phi thường, sau đó lại nghe thấy uy danh của đai nhân, quả nhiên là thành tựu bất phàm, hiện tại nhìn lại, dung nhan vẫn không hề thay đổi, phong thái càng mạnh mẽ vang dội hơn trước kia!

Gương mặt nàng hiện lên vẻ hoài niệm về ký ức đã qua, có chút xúc động.

Quen à? Gương mặt liệt như Diêm Tu cũng lộ ra vẻ giật mình sững sờ nhìn về phía Miêu Nghị.

Miêu Nghị cũng nghẹn họng nhìn trân trối, lúc trước hắn đã suy đoán lung tung rằng không biết lúc hắn ở Vô Tương Tinh có gặp qua nữ nhân này hay không, ai ngờ lại quen biết.

Hắn lui về sau một bước, hàng lông mày cau lại, đánh giá cả người Phổ Lan Cư Sĩ, sau đó nhìn chằm chằm vào dung mạo đoan trang vô cùng thất lễ, moi tim moi ruột ra nhưng vẫn không gợi lại bất kỳ ấn tượng nào với hắn, hắn thực sự không nhớ ra nữ nhân này là ai, đã gặp ở đâu rồi. Hắn không nhịn được, dò hỏi:

– Ý của Cư Sĩ là, chúng ta quen biết nhau sao? Phổ Lan Cư Sĩ mỉm cười gật đầu xác nhận.

Miêu Nghị lại sờ cằm, bắt đầu suy nghĩ trong chốc lát, hắn chỉ đành cười gượng nói:

– Con người ta thực sự quá sơ ý, chẳng hay Cư Sĩ có thể nói cho ta biết rằng chúng ta đã từng gặp mặt ở đâu không?

Đụng đến chuyện đã gặp nhau thế này, người ta nhận ra ngươi, nhưng ngươi lại không biết người ta, thực sự hơi thất lễ, cộng với thân phận của đối phương, hắn không khỏi cho chút lúng túng.

Phổ Lan Cư Sĩ cũng không bảo hắn là quý nhân hay quên, nàng thản nhiên lắc đâu cười cười:

– Không nhớ được cũng là hợp tình hợp lý, có thể thấy trước kia Tổng Trấn ban ơn nhưng không mang theo suy nghĩ sẽ nhận được đền đáp, vì thế không đặt việc này trong lòng. Có một số việc khi đề cập đến, đối với cả Tổng Trấn lẫn bần tăng đều không phải là chuyện tốt đẹp gì. Tổng Trấn chỉ cần biết rõ rằng, nếu không nhờ ơn Tổng Trấn, sẽ không có bần tăng của ngày hôm nay, bần tăng không hề có ác ý gì với Ngưu Tổng Trấn cả.

Vẻ mặt của Miêu Nghị hiện giờ vô cùng đặc sắc, hắn sờ cằm rồi lại nhếch miệng, bộ dáng vô cùng đau răng.

Từng chịu ơn của bản thân hắn hả? Người nào ở Vô Tương Tinh đã từng được hắn giúp đỡ? Người Chính Khí Môn? Nếu là người cũng Chính Khí Môn, bản thân hắn phải có ấn tượng mới đúng chứ, huống chi người Chính Khí Môn cũng không có cách nào chạy đến Cực Nhạc Giới xuất gia mà lại có bối cảnh thế này. Sẽ không có được nàng của ngày hôm nay? Nói đùa gì thế, bản thân hắn chưa từng nhét người nào vào Phật Môn cả, cũng không có khả năng giúp đỡ người nào đó có được địa vị cao như vậy trong Phật Môn, về cơ bản là bản thân hắn hoàn toàn chẳng có quan hệ gì với người của Phật Môn hết.

Hắn cảm giác vị phật nữ này đang nói lung tung, nhưng nhìn bộ dáng của đối phương lại không giống như đang nói láo, huống chi người ta cũng không cần phải nói những việc này để đùa cợt hắn làm gì, cuối cùng thì tình huống hiện tại là sao! Miêu Nghị giống như suýt phát điên đến nơi, thực sự không nhớ nổi đã làm ra việc gì có ơn với người khác, thế nhưng lúc trước bản thân hắn đúng là một thanh niên có nhiệt huyết, những chuyện hiện tại không làm, trước kia hắn lại có thể làm ráo trọi cả, hắn cười khổ nói:

– Cư Sĩ có thể không ngại nhắc lại cho ta biết một chút nào không?

Phổ Lan Cư Sĩ chỉ cười nhạt, vô tình hay cố ý lại xoay chuyên đề tài khác:

– Không biết Ngưu Tổng Trấn muốn đi đâu, bần tăng bằng lòng dẫn đường.

Miêu Nghị bất đắc dĩ vuốt trán, đối phương đã không muốn nói, hắn cũng không thể cưỡng ép được. Vì thế hắn hơi trêu đùa mà đáp lại:

– Ta muốn thăm thú Linh Sơn một chút, không

biết Cư Sĩ có thể dẫn đường hay không?

Việc dạo chơi ở Linh Sơn cũng giống như việc đi dạo quanh Thiên Cung, đương nhiên, tình hình tại Thiên Cung hoàn toàn không giống với Linh Sơn, ít nhất là muốn đi dạo chơi Ngự Viên, thử hỏi có thể sắp xếp được không, Ngự Viên là nơi đâu phải ai cũng có thể đến được đâu?

– Linh Sơn!

Phổ Lan Cư Sĩ ngơ ngẩn, trầm ngâm trong một lúc, sau đó nói chậm rãi:

– Việc này e rằng không quá thuận tiện, thế nhưng bối cảnh của Tổng Trấn còn đó, nếu muốn đi Linh Sơn cũng không phải không được, nhưng bần tăng cần phải thông báo trước một phen, không thể xác nhận trước điều gì cả, bần tăng cũng không dám đồng ý chuyện để Ngưu Tổng Trấn đi vào Linh Sơn.

Phi Thiên

Phi Thiên

Status: Completed Author:

Truyện Phi Thiên nói về một nam tử có lai lịch thần bí, phong hoa tuyệt đại.

Ngoái đầu nhìn lại, tư thái bễ nghễ thiên hạ, trong đó lại chứa biến hoá kỳ lạ khó lường. Trong đại trận 'Vạn Trượng Hồng Trần' , một thủ chích kinh tâm động phách, đàn cổ đứt dây, tĩnh lặng đợi người hữu duyên !

Ngộ ra, mới biết, dưới khung trời lòng người dễ thay đổi, yêu ma quỷ quái không bằng nhân tình ấm lạnh!

Tay trong tay, thanh mai trúc mã, mỹ nhân như ngọc, tiếc rằng lúc đó thiên địa kiếm khí như hồng!

Ân huệ lang, anh dương võ liệt, nhiệt huyết hướng lên trời cao, chỉ thẳng sao đêm!

Tinh không rộng lớn, thất tình lục dục, tham niệm sân si, Phật đế Như Lai, mặc ngươi pháp lực vô biên!

Chúng sinh, nhất khang thành nguyện lại đổi lấy biển máu dâng trào!

Quỷ khóc thần sầu, biển máu không bờ, xin hỏi đường đi ở phương nào?

Nếu không đường, mặc khổ hải biển máu, bạch cốt hóa thuyền, Nhất Phi Trùng Thiên!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset